Sau khi chiếc xe hơi đen dừng lại, Bạc Minh Thành không lập tức xuống xe.
Anh mở cửa sổ, nghiêng đầu nhìn thứ "Đền bù tổn thất" cho Thẩm Thanh Ngọc bên cạnh chỗ ngồi hồi lâu, sau đó Bạc Minh Thành mới đưa tay cầm túi văn kiện lên, đẩy cửa xe ra xuống xe.
Đây là lần thứ hai anh tìm đến Thẩm Thanh Ngọc.
Lúc chuông cửa vang lên, Thẩm Thanh Ngọc vừa tắm rửa xong đi từ phòng tắm ra.
Nghe thấy chuông cửa vang, Trần Ánh Nguyệt đang chơi game ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Đã trễ thế như vậy, sẽ không phải là cậu Phó chứ? Anh ta thật sự là tình yêu đích thực với cậu đó!"
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy, đi mở cửa.
Lúc nhìn thấy người tới, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc lập tức phai nhạt đi: "Anh tới làm gì?"
Trần Ánh Nguyệt đang thăm dò cũng nhìn thấy Bạc Minh Thành, người lập tức đứng lên từ ghế sô pha, chạy mấy bước tới sau lưng Thẩm Thanh Ngọc: "Đóng cửa!"
Cho tới bây giờ Trần Ánh Nguyệt nhìn Bạc Minh Thành không thuận mắt, trước kia Thẩm Thanh Ngọc chưa ly hôn với anh, cô ấy còn nể mặt Thẩm Thanh Ngọc, mới cố nén không nổi giận, nhưng hôm nay Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc đã ly hôn, hai người đường anh anh đi đường tôi tôi đi, cô ấy còn cần khách sáo như vậy à!
Cô ấy nói xong, trực tiếp đưa tay muốn đóng cửa lại.
"Tôi muốn nói chuyện với cô."
"Nói chuyện gì? Có chuyện gì đáng nói với anh hay sao? Nói về đạo lý cuộc đời đã có tôi, nói chuyện yêu đương có cậu Phó, không liên quan gì đến Bạc Minh Thành anh, nơi này không chào đón anh, làm phiền anh mau… "
Khi Trần Ánh Nguyệt mắng chửi người rất độc ác, nhưng cô ấy sợ cũng rất sợ.
Đối phương chỉ liếc cô ấy nhàn nhạt, lời nói của cô ấy đã kẹt lại, giống như bị người ta kẹp cổ họng, trở nên không nói ra lời.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua Trần Ánh Nguyệt: "Cậu quay vào đi."
Trần Ánh Nguyệt nhìn trộm thoáng qua Bạc Minh Thành: "Không, lỡ như anh ta đánh cậu thì làm sao bây giờ?"
Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp kéo tay cô ấy, đẩy Trần Ánh Nguyệt vào trong nhà, sau đó tự mình đóng cửa lại đi ra ngoài.
Cô vừa tắm rửa xong, mặc trên người quần áo rộng rãi ở nhà, vừa đi ra, Bạc Minh Thành đã nghe mùi thơm sữa tắm trên người cô.
Bạc Minh Thành nhớ tới vừa rồi Trần Ánh Nguyệt nói những lời kia: "Nói về đạo lý cuộc đời đã có tôi, nói chuyện yêu đương có cậu Phó", xế chiều hôm nay anh đưa Lâm Mai Chi đến bệnh viện, Phó Ngọc Hải đang ôm cô từ trong bệnh viện ra.
Cho nên bây giờ Thẩm Thanh Ngọc đang quen Phó Ngọc Hải sao?
"Nói đi, năm phút."
Câu nói của Thẩm Thanh Ngọc kéo Bạc Minh Thành về hiện thực, anh thu hồi suy nghĩ, đưa túi văn kiện trên tay cho Thẩm Thanh Ngọc: "Căn biệt thự dưới danh nghĩa của tôi ở Tượng Sơn, căn nhà ở Tinh Nhã còn có ba phần trăm giá trị tài sản kết hôn tăng sau ba năm làm đền bù tổn thất, cho cô."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn túi văn kiện màu vàng đất trước mặt, mặt mày nhăn lại: "Đền bù tổn thất tôi ư?"
Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Minh Thành, đột nhiên cười: "Bởi vì Lâm Mai Chi sao?"
Bạc Minh Thành chưa trả lời vấn đề của cô: "Cô nói đúng, chúng ta đã ly hôn, từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì, những chuyện này tôi không hy vọng lại xảy ra lần nữa."
"Căn biệt thự ở Tượng Sơn, tôi nhớ không lầm, bây giờ giá trị hẳn hơn chín mươi triệu nhỉ? Căn nhà ở Tinh Nhã hẳn là cũng có hơn ba nghìn vạn, giá trị tài sản ba năm qua tăng lên, tính thế nào cũng khoảng ba bốn chục tỷ, ba phần trăm, vậy bốn bỏ năm lên, cũng khoảng năm trăm triệu, tính toán ra, ít nhất anh phải cho tôi ba trăm triệu."
"Thật là hào phóng."
Không phải lần đầu tiên Bạc Minh Thành gặp Thẩm Thanh Ngọc cười, nhưng mà bây giờ nụ cười của cô lại làm cho anh cảm thấy hơi chướng mắt, anh nhíu mày một cái: "Tôi biết cô không cam tâm."
Nghe được lời này của anh, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc lập tức biến mất, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh: "Anh biết tôi không cam tâm, vậy anh biết vì sao tôi không cam tâm không?"