Lúc này, Dung Lam Lê đang ngồi bên cạnh nở nụ cười, mở miệng cười: “Cô Thẩm, chính xác mà nói, Phó Ngọc Hải chưa từng có người bạn gái nào.”
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: “Nhưng mà…”
Dung Lam Lê nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải, sau đó vẫn nhịn không được bật cười: “Được rồi, tôi thừa nhận, là lỗi của tôi!”
Cô ta nói xong, dừng một chút, khi nhìn Thẩm Thanh Ngọc thu lại ý cười, nhiều thêm vài phần nghiêm túc: “Cô Thẩm, tôi nghiêm túc tự giới thiệu lại mình một chút, tôi tên là Dung Lam Lê, là chủ tịch của công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Tinh Ngữ, cũng là người đại diện của Tần Úc Nam và Chu Hạ Đình.
Những người được gọi là bạn gái cũ của Phó Ngọc Hải, thật ra đều là nghệ sĩ của công ty tôi, bởi vì lúc đó Phó Ngọc Hải rất có tiếng tăm, tôi nghĩ, dù sao Phó Ngọc Hải cũng không cần nhiều lưu lượng lắm, cho nên nên dứt khoát để Phó Ngọc Hải xào chuyện xấu với nghệ sĩ của tôi, để một vài nghệ sĩ của tôi sẽ theo con đường này để ra mắt.”
“Đương nhiên, lúc tôi đề nghị chuyện này với Phó Ngọc Hải, cậu ta đã từ chối, cậu ta nói trong lòng đã có cô gái mình thích từ lâu, không muốn để cho cô ấy cảm thấy mình là cậu ấm trăng hoa, nhưng mà đáng tiếc, cô gái cậu ta thích lại lập gia đình, tôi không chấp nhận lý do này, lại thêm Phó Ngạn Đình mở miệng, Phó Ngọc Hải đã đồng ý.”
“Trần Nguyên Thảo cũng là một trong số người đó, nhưng mà cô ta có ý đồ xấu, sau khi ra mắt hai năm thì cô ta tự mình có con đường riêng, chọc vào phiền phức lớn, cho nên tôi đã hủy hợp đồng với cô ta rồi.”
“Mặc dù tôi không biết vì sao cô ta muốn xuống tay với cô, nhưng gương mặt này của Phó Ngọc Hải, Trần Nguyên Thảo thật sự thích cậu ta thì cũng không có gì lạ.”
Dung Lam Lê uống một hớp nước, nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc, cười khẽ: “Cô Thẩm, tôi nói như vậy, hẳn là cô đã hiểu rồi?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Dung Lam Lê, hơi gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Hiểu thì hiểu, nhưng lượng tin tức trong lời vừa rồi quá lớn, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy mình hiểu đến mức không thể tin được.
Nếu như vô không hiểu sai, cô gái mà Phó Ngọc Hải rất thích trong lời của Dung Lam Lê kia, chính là cô.
Dung Lam Lê nói xong, nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải: “Những lời tôi nói đều là thật, nếu như cô Thẩm không tin, có thể cho người điều tra xem, những bạn gái trước đây của Phó Ngọc Hải, công ty của tôi đều có danh sách đăng ký, nếu cô cần, tôi có thể để thư ký của tôi sửa sang lại rồi gửi cho cô.”
Lúc này tâm trạng của Thẩm Thanh Ngọc rất phức tạp, nghe thấy Dung Lam Lê nói như vậy, cô đè xuống những cảm xúc hoảng loạn của mình: “Không cần đầu cô Dung, tôi nghĩ cô cũng không cần thiết phải lừa tôi.”
Dung Lam Lê cười cười: “Cho nên, nể mặt Phó Ngọc Hải thích cô nhiều năm như vậy, cô Thẩm có thể suy nghĩ một chút về việc để cậu ta làm bạn trai cô không?”
Thật ra vấn đề này phản cảm, nhưng cô ta nói như vậy, Thẩm Thanh Ngọc cũng không cảm thấy phản cảm.
Trước đây cô đã nghĩ tới rất nhiều tình huống, nhưng đều không ngờ mình sẽ biết một bí mật động trời như vậy.
Mà chủ nhân của bí mật này, bây giờ đang ngồi bên cạnh cô.
Phó Ngọc Hải cố ý mang cô đến để cho cô biết.
Thẩm Thanh Ngọc giấu đi biểu cảm trên mặt, trong lòng rất loạn, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn nợ nụ cười nhẹ: “Tạm thời tôi không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm.”
Dung Lam Lê hiểu rõ gật đầu: “Ha ha, vậy là do Phó Ngọc Hải chưa đủ cố gắng rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc xấu hổ, cô nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải, phát hiện Phó Ngọc Hải đang nhìn mình, sự dịu dàng trong đôi mắt đào hoa kia, giống như muốn nhấn chìm cô vào trong đó.
Thấy cô nhìn mình, Phó Ngọc Hải mở miệng nói một câu: “Vậy tôi càng phải cố gắng thêm.”