Hơn hai giờ sáng, có người ngủ say, có người khó ngủ.
Chuyện đám cưới của nhà họ Bạc đã nhanh chóng truyền ra ngoài, chưa đến mười phút đã leo lên đầu bảng hot search.
Người của nhà họ Bạc không ai ngờ rằng cô dâu không phải là Thẩm Thanh Ngọc, mà còn biến thành Lâm Mai Chi.
Lúc ấy khách khứa có mặt hơn năm ngàn người, tất cả những nhân vật có máu mặt ở Lâm Thành đều tới, vốn cho rằng nhà họ Bạc có một đám cưới vẻ vang, không ngờ vì đám cưới này mà nhà họ Bạc trở thành chuyện cười lớn trong giới.
Trước khi đám cưới này bắt đầu, người đắc ý nhất vui vẻ nhất không ai qua được ông cụ Bạc.
Hai nhà Thẩm Bạc làm thông gia, sau này nhà họ Bạc sẽ chỉ tiến thêm một bước.
Nhưng mà mong muốn thất bại, ông cụ Bạc tức giận đến nỗi ngất xỉu tại chỗ, được đưa đến bệnh viện cấp cứu hơn nửa giờ mới thoát khỏi nguy hiểm.
Lần này ông cụ Bạc nhập viện cấp cứu thật, sau khi xảy ra chuyện, người của nhà họ Bạc đều đến bệnh viện chờ, thư ký của Bạc Minh Thành ở lại giải quyết hậu quả.
Trong phòng bệnh VIP cao cấp, Bạc Minh Thành, Bạc Minh Tâm và Tần Minh Tú, thậm chí cả Bạc Nhật Nhã đã có gia đình riêng ở bên ngoài cũng đều có mặt.
Phòng bệnh hơn năm mươi mét vuông, ngoài một chiếc giường bệnh còn có ghế sô pha cho ba người ngồi, bên cạnh còn có một chiếc giường nhỏ một mét hai, bốn người Bạc Minh Thành ở trong phòng bệnh mà cũng không hề có vẻ chật chội.
Bạc Nhật Nhã tưởng rằng ông cụ Bạc sắp đi đời nên mới trở về chờ chia tài sản, không ngờ chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu hơn nửa giờ, ấy thế mà ông cụ Bạc lại được cứu trở về.
Hai anh em Bạc Minh Thành và Bạc Minh Tâm luôn không chào đón ông ta, ông ta cũng không muốn nhìn thấy Tần Minh Tú, thấy ông cụ Bạc ung dung tỉnh lại ở trên giường bệnh, Bạc Nhật Nhã hừ một tiếng, quay người ra khỏi phòng bệnh.
Ông cụ Bạc ở trên giường bệnh tỉnh lại, con ngươi đục ngầu đảo vòng quanh, cuối cùng dừng lại ở trên người Bạc Minh Thành: "Minh Thành ở lại."
Vừa mới được cấp cứu trở về, ông ta vẫn còn băn khoăn chuyện đám cưới.
Bạc Minh Tâm bĩu môi một cái, đã sớm dự đoán được sẽ là như vậy, kéo cánh tay Tần Minh Tú đi ra khỏi phòng bệnh.
Bách Gia Tính cũng đi ra theo rồi đóng cửa phòng bệnh lại, rất nhanh trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạc Minh Thành và ông cụ Bạc.
"Thẩm Thanh Ngọc cố ý."
Câu nói của ông cụ Bạc là câu khẳng định, không phải là câu hỏi.
Bạc Minh Thành không nói gì, anh ta ngồi ở trên ghế sô pha, hơi cúi đầu, nhìn kỹ mới phát hiện trên tay anh ta cầm một chiếc điện thoại.
Chiếc điện thoại kia là kiểu dáng của hơn mười năm trước, vẫn còn là loại bấm phím.
Ông cụ Bạc thấy anh ta không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn chiếc điện thoại kia thì càng giận dữ hơn: "Cháu nhìn cái điện thoại nát kia thì có tác dụng gì! Bây giờ thể diện của nhà họ Bạc chúng ta bị mất sạch rồi!"
Lần này, Bạc Minh Thành lại đứng lên từ ghế sô pha, anh ta nhìn ông cụ Bạc vẫn còn đang cắm ống khí oxi ở trên giường bệnh: "Ông nội, thể diện của nhà họ Bạc là bị ông làm mất hết."
Nói xong, anh ta nhấc chân trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.
Máy đo huyết áp nhịp tim ở bên cạnh ông cụ Bạc đột nhiên vang lên "Tích tích tích", Bách Gia Tính vọt vào: "Ông chủ, ông sao rồi? Ông vừa ra khỏi phòng cấp cứu, không thể tức giận nữa đâu!"
Ông cụ Bạc vẫn tiếc mạng sống nên từ từ nhắm mắt cắn răng bình tĩnh lại.
Một hồi lâu sau, ông ta mới mở mắt ra, nhìn vách tường ở phía trước: "Tại sao Thẩm Thanh Ngọc phải làm như vậy?"
Ông ta nghĩ không ra, cho dù đã biết ông ta làm những chuyện kia, tại sao cô ta lại không nể tình chút nào, trực tiếp làm mất hết mặt mũi của nhà họ Bạc bọn họ ở ngay trường hợp như vậy.
Ông cụ Bạc nghĩ mãi không rõ, ông ta cũng không thể nào nghĩ được rõ ràng.
Bách Gia Tính ở bên cạnh không dám mở miệng, ông ta biết tại sao nhưng ông ta không dám nói.
Có gì mà tại sao chứ, chỉ đơn giản là vì muốn hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Bạc mà thôi.