Đêm qua Thẩm Thanh Ngọc ngủ không ngon, ban nãy trên xe ngủ rất mê, đột nhiên bị đánh thức, những lời của Lâm Bình Bình nói, cô cũng không nghe kỹ.
Phó Ngọc Lam thấy cô cau mày, vẻ mặt mơ màng thì lên tiếng giải thích “Cô Thẩm, là cây ngã chắn ngang đường, ban nãy không chú ý nhìn vì thế mới thắng gấp.”
Lúc này, Thẩm Thanh Ngọc đã tỉnh táo lại, cô gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cô đáp rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, gió tuyết bên ngoài lớn hơn so với lúc bọn họ xuất phát, nhìn ra xa xa, tuyết trắng xóa, gió tuyết dày đặc, chỉ có thể nhìn được hai ba mét, thảo nào ban nãy Lâm Bình Bình không chú ý đến cái cây đó.
Nghĩ đến đây Thẩm Thanh Ngọc thu tầm mắt, nhìn về phía trước xe.
Lâm Bình Bình đã đi đến trước cây khô đổ ngã đó, không phải một cái cây rất to nhưng cây đó tầm bảy tám mét, rất chắc chắn, tầm ba bốn trăm cân.
Tuyết phủ trên cây rất dày, chắc là bị gió thổi ngã mấy tiếng đồng hồ rồi.
Lâm Bình Bình đào tuyết xung quanh ra trước rồi mới lấy tay dời cây ra.
Chỉ là cây này nặng hơn trong tưởng tượng của anh ta, anh ta cắn răng ta cắn răng dùng hết sức mới dời được vài mi li mét.
Lâm Bình Bình nhìn cây chắn giữa đường rồi nhìn Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam trong xe, anh ta biết ngoài dựa vào bản thân mình thì không còn cách nào khác.
Thấy Lâm Bình Bình nhìn qua, Thẩm Thanh Ngọc bất giác cau mày: “Thư ký Phó, chúng ta xuống giúp một tay đi, cây đó rất nặng, một mình cán bộ Lâm dời hơi khó.”
Thật ra Phó Ngọc Lam cũng có ý này, nhưng cô ấy không muốn để Thẩm Thanh Ngọc xuống.
xuống: “Cô Thẩm, chị ở trên xe, em xuống giúp là được rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc liếc cô ấy: “Lúc này rồi, đừng để ý đến những chuyện này nữa. Bão tuyết rất lớn, chúng ta mau dời cây đi, với tốc độ này, tuyết có thể sẽ chắn hết đường, đến lúc đó tình hình của chúng ta còn tệ hơn.”
Việc này cũng là việc Phó Ngọc Lam lo lắng, nếu Thẩm Thanh Ngọc đã nói như vậy, cô ấy cũng không nói gì được nữa.
Thẩm Thanh Ngọc nói xong dứt khoát mở cửa xuống xe.
Ban nãy xe bị sự lạnh lùng của bão tuyết thổi qua làm chấn động một chút, vừa gió vừa tuyết, còn đang ở trong núi, sự lạnh lẽo này không phải lạnh lẽo bình thường.
Sự ấm áp mà Thẩm Thanh Ngọc bụm ra từ trong xe phút chốc đã tan biến nhưng lúc này không phải lúc khó chiều, cô đi thẳng đến trước mặt Lâm Bình Bình: “Cán bộ Lâm, sức anh lớn anh đỡ đầu, tôi và thư ký Phó đỡ chính giữa.”
Lâm Bình Bình nhìn Thẩm Thanh Ngọc định nói rồi lại thôi, nhưng đối phương đã ra tay rồi, câu “Không cần” của anh ta chỉ đành nuốt vào thôi.
Ba người khiêng cây đỡ hơn rất nhiều, tuy phí rất nhiều sức, nhưng ba người chỉ mất mười phút cũng đã dời được cây đi.
“Giám đốc Thẩm, thư ký Phó, hai người vất vả rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc cười, không nói lời khách sáo: “Không còn sớm nữa, chúng ta xuống núi trước đi, bão tuyết thế này, không đi nữa, chúng ta có thể bị nhốt trong núi luôn.”
“Giám đốc Thẩm nói rất đúng!”
Ba người quay trở về xe, trong xe có máy sưởi, Thẩm Thanh Ngọc vào trong xe mới cảm thấy máu toàn thân tuần hoàn trở lại.
Xe tiếp tục đi về phía trước nhưng cơn bão tuyết này rất lớn, xe mới ra chưa được một tiếng, đường lại bị chặn lại bởi cây ngã từ trên núi lăn xuống.
Mấy người Thẩm Thanh Ngọc chỉ đành xuống xe dời cây đi lần nữa, lần này, Lâm Bình Bình cũng không còn nói những lời khách sáo, biết rõ mau xuống núi mới là điều quan trọng.
Khi khúc cây rơi xuống, Thẩm Thanh Ngọc là người phản ứng nhanh nhất: “Cán bộ Lâm, cẩn thận!”
Cô kêu lên như vậy, cán bộ Lâm quay đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc một cái.
Chỉ nhìn một cái, một cành cây khô dài hơn hai mét đập thẳng vào cửa kính chắn gió trước xe.
“Ầm” một tiếng, cửa kính chắn gió bị đập vỡ tan tành.
Lâm Bình Bình đứng đó, mặt trắng bệch.