Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn - Thẩm Thanh Ngọc (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm vào tháng mười hai ở Lâm Thành rất lạnh, buổi tối Phó Ngọc Hải đưa cô đi Thành Đông ăn lẩu dê.

Cửa tiệm nằm trong một con phố cũ kỹ, vậy nên nơi để đậu xe cũng không có bao nhiêu, lúc hai người đến đây có phần hơi muộn, mất mười phút mới tìm được bãi đậu xe, bãi đậu xe ở ngã ba khu dân cư và khu phố, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa thì nơi đây chỉ còn lại tiếng gió thổi.

Bốn lốp xe của Thẩm Thanh Ngọc bị xì hơi, khi phát hiện ra thì những người đó đã vây cô và Phó Ngọc Hải trong bãi đậu xe rồi.

Năm sáu người đàn ông đứng ở bên ngoài, tất cả đều cầm gậy bóng chày trên tay, bước tới gõ đầu xe: “Anh đẹp trai, chị xinh gái, hai người đã đậu vào chỗ đậu xe của chúng tôi rồi, trả cho bọn này chút tiền bồi thường được không?”

Phó Ngọc Hải liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cầm lấy áo khoác vừa cởi ra: “Đừng xuống xe.”

Nói xong rồi đẩy cửa xe bước xuống: “Thật lòng xin lỗi các cậu, cũng tại tôi không để ý đến, để chúng tôi bồi thường tiền cho các cậu.”

“Chậc chậc, anh đẹp trai, bạn gái của anh trông cũng rất xinh đó, hay là gọi chị dâu ra đây để chúng tôi nhìn cho rõ được không?”

Lúc nãy Phó Ngọc Hải vẫn còn đang cười, nhưng khi nghe thấy lời nói của người đàn ông, sự vui vẻ và dịu dàng bên trong đôi mắt đào hoa biến mất không còn sót lại thứ gì, gương mặt đẹp trai trở nên lạnh lùng lạnh lẽo.

Vẻ mặt anh không chút cảm xúc chụp lấy chiếc gậy bóng chày ở trong tay người đàn ông, những người khác nhìn thấy cảnh tượng này đều chuẩn bị tư thế sẵn sàng lao lên, nhưng Phó Ngọc Hải chỉ nhếch khóe môi, trong ánh mắt sâu không thấy đáy của anh lóe lên một tia lạnh lùng vô cùng đáng sợ: “Muốn tiền hay là muốn mạng, tự mình chọn một cái đi.”

“Này, thằng nhóc, cho mày thể diện mà mày lại không muốn à, bản thân khoác lác thì lại là số một đấy. Nếu mày đã rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách mấy người bọn anh đây nặng tay nhé.”

Người đàn ông cầm đầu giật phăng cây gậy bóng chày đang bị Phó Ngọc Hải giữ lấy rồi cầm cây gậy bóng chày vung về phía Phó Ngọc Hải.

Cùng lúc đó, hai người khác nhận được ánh mắt ra hiệu bèn bước tới bên cạnh ghế lái, muốn lôi Thẩm Thanh Ngọc ra khỏi xe.

Thẩm Thanh Ngọc sớm đã nhận ra ngay khi cửa xe vừa được mở, cô nhấc chân đá ngay vào người đàn ông mới mở cửa xe ra.

Hôm nay Thẩm Thanh Ngọc đi một đôi giày cao gót nhọn hoắt, cú đá này trực tiếp đạp vào bụng của người đàn ông, lại dùng toàn lực để ra đòn, nên người đàn ông liền ngã xuống đất, ôm bụng đau đến mức không thể đứng thẳng người.

Tên đồng bọn còn lại vốn muốn đánh lén thấy vậy liền nhanh chóng móc ra con dao đã được chuẩn bị từ trước, định vung dao hướng tới gương mặt của Thẩm Thanh Ngọc.

Dưới ánh trăng, sự lạnh lẽo sắc bén từ con dao găm lóe lên vô cùng chói mắt, Phó Ngọc Hải liếc khóe mắt nhìn qua, vẻ mặt lập tức trở nên kinh hãi, một chân đá bay người trước mặt, quay người lại lao nhanh đến cướp lấy con dao găm đang ở trên tay tên đàn ông kia.

Lưỡi dao lướt qua mu bàn tay, máu liền lập tức tuôn ra như suối.

Thẩm Thanh Ngọc vừa nhìn thấy đã vô cùng hoảng hốt, tức khắc bước xuống xe, đá người đàn ông đã dùng dao tấn công nằm ra đất.

“Phó Ngọc Hải?”

Thẩm Thanh Ngọc vươn tay muốn kéo tay anh xem sao, nhưng lại bị anh nhanh nhẹn tránh đi: “Đừng làm bẩn tay.”

Thẩm Thanh Ngọc cau mày: “Không được phép nói những lời như vậy.”

Cô vừa nói vừa nắm lấy cổ tay anh kéo qua.

Vết thương trên mu bàn tay của Phó Ngọc Hải dài gần năm phân, máu đang rỉ ra không ngừng, cả bàn tay của anh gần như dính đầy máu tươi, trông có vẻ hơi kinh khủng.

Phó Ngọc Hải xua tay: “Vết thương cũng không nặng lắm đâu.”

Thẩm Thanh Ngọc liếc anh một cái, nhấn mạnh vào tay anh, tức giận cười nói: “Không phải vết thương nặng nên không thèm quan tâm luôn có phải hay không?”

Nói xong, cô giơ tay lên cởi ra chiếc khăn lụa đang quàng trên cổ quấn thật chặt vào mu bàn tay anh rồi thắt nút lại để cầm máu.

Sau khi Thẩm Thanh Ngọc làm xong tất cả những việc này, năm tên côn đồ vừa bị cả hai đánh ngã đã kịp thời hoàn hồn, đồng loạt cầm gậy bóng chày vây lại xung quanh hai người họ.

Thẩm Thanh Ngọc đã lâu không động chân động tay gì rồi, đúng lúc có thể nhân cơ hội đêm nay để thả lỏng gân cốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK