Mấy phóng viên kia còn chưa đi, nhìn thấy anh lại xông tới, nhưng mà khuôn mặt anh lạnh như băng mùa đông, vừa có một phóng viên chuẩn bị mở miệng, nhưng nhìn vẻ mặt này của Bạc Minh Thành, phóng viên rụt cổ, không dám mở miệng nói nữa.
Khuôn mặt Bạc Minh Thành lạnh lẽo như hàn băng, trực tiếp ra khỏi khách sạn, ngồi trên xe, anh không lập tức lái xe đi.
Anh nhớ tới hơn mười phút trước, anh vừa đi ra từ trong thang máy, nghe được lời Thẩm Thanh Ngọc nói.
Khi đó anh mới từ trong thang máy đi ra ngoài, cách hơn mười mét, sảnh lớn của khách sạn không tính quá lớn, Thẩm Thanh Ngọc nói từng câu từng chữ với phóng viên: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn xem thử, người phụ nữ cậu hai Bạc thích nhiều năm như vậy, rốt cuộc tốt chỗ nào. Bây giờ tôi đã nhìn xong, mặc dù rất xúc phạm, nhưng vẫn không thể không nói, luận xinh đẹp, cô Lâm Mai Chi không xinh đẹp bằng tôi, luận tiền tài, cô Lâm Mai Chi cũng không có tiền bằng tôi, về phần vì sao cậu hai Bạc lại thích cô Lâm Mai Chi nhiều năm như vậy, tôi cũng không rõ ràng lắm."
"Ồ, tôi nghĩ, đây đại khái là tình yêu đích thực đi."
Khi cô nói những lời này, trên mặt mang theo nụ cười, thế nhưng trong cặp mắt hạnh kia lại cực kì lạnh lẽo, thậm chí bên trong ngay cả chút gợn sóng cũng không có.
Sau đó phóng viên chạy tới vây quanh anh và Lâm Mai Chi, cô đứng ở đằng kia, mím môi lạnh lùng nhìn anh.
Ngay lúc đó ánh mắt Thẩm Thanh Ngọc giống như đang xem trò vui.
Anh không thích ánh mắt kia của cô, tràn đầy trào phúng và khinh miệt.
Nhớ lại ánh mắt đó của cô, Bạc Minh Thành chỉ cảm thấy hơi bực bội, rất không thoải mái, trong lòng giống như bị gai đâm, tìm không thấy bên trong, lại làm cho không ai có thể xem nhẹ.
Anh rất không thích cảm giác này.
Bạc Minh Thành cầm một điếu thuốc lá, tựa trên cửa sổ xe chậm rãi hút.
Mùi vị nicotin khiến anh hơi bình tĩnh, nhưng sự an tĩnh này tiếp tục không bao lâu.
Anh bóp tắt đầu thuốc lá, lái xe rời khỏi khách sạn.
Xe chạy ra khỏi khách sạn, như tên rời cung bắn ra ngoài.
Nhưng mà không chạy được bao lâu, Bạc Minh Thành cảm thấy xe không thích hợp, mắt đen lạnh lẽo, anh thả chậm tốc độ xe, chạy xe đến ven đường rồi dừng lại.
Bạc Minh Thành xuống xe, vừa cúi đầu đã thấy bánh trái phía sau xẹp xuống.
Bánh xe bị đâm thủng, còn không chỉ một bánh xe bị thủng.
Nếu cứ lái tiếp, chẳng mấy chốc sẽ không chuyển động được mà dừng giữa đường.
Đột nhiên bánh xe bị thủng khiến trong lòng Bạc Minh Thành càng thêm bực bội, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Nam Vũ, bảo cậu ta tìm người tới kéo xe đi.
Lâm Nam Vũ nhận điện thoại xong, nửa ngày mới phản ứng được.
Xe của Bạc Minh Thành cậu ta mới đưa đi bảo dưỡng tuần trước, làm sao nhanh như vậy lại xảy ra vấn đề?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng Lâm Nam Vũ vẫn thay quần áo chạy tới chỗ Bạc Minh Thành.
Cùng lúc đó, Thẩm Thanh Ngọc an tĩnh thật lâu trong xe, nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Hải mở miệng: "Phó Ngọc Hải, tôi muốn quay lại."
"Về khách sạn à?"
Phó Ngọc Hải hơi nhíu mày, hơi không hiểu.
Thẩm Thanh Ngọc nhẹ gật đầu: "Ừm."
Cô nói xong, dừng một chút, ánh mắt nhìn đèn nê ông phía trước, Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười nhàn nhạt: "Tôi muốn quay lại xem thử Bạc Minh Thành xui xẻo bao nhiêu."
Khó khi Phó Ngọc Hải ngơ ngác một chút, kịp phản ứng, cũng cười: "Ý kiến hay."
Anh ta nói xong, xe lái đến con đường phía trước, quẹo đầu quay lại.
Đúng lúc anh cũng muốn xem thử, xe của Bạc Minh Thành mất mặt dừng lại tại đâu.