Sau khi mang, cô mới phát hiện, thế mà số giày giống như đúc số của mình.
Người Thẩm Thanh Ngọc không cao không thấp, cao khoảng một mét sáu mươi lăm, nhưng cô lại có một đôi chân số ba mươi sáu, người không quen cũng không biết, chân của cô lại là số ba mươi sáu.
Thay giày xong, Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải: "Rốt cuộtôi biết, vì sao bạn gái trước của anh cho dù đã chia tay, cũng đều nói tốt cho anh."
Phó Ngọc Hải hơi nhíu mày lại: "Giày là chuyên chuẩn bị vì em, băng dán cá nhân cũng đặc biệt vì em cần."
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu: "Cảm ơn, tôi rất cảm động."
"Từ chối mời lần, đúng không?"
Thẩm Thanh Ngọc cười cười, không nói gì, nhưng ý cũng rất rõ ràng.
Tất cả mọi người là người thông minh.
Hình như Phó Ngọc Hải cũng không thèm để ý, anh ta môi, khởi động xe: "Nể mặt tôi có lòng như thế, theo tôi đến một nơi đi."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua đôi giày trắng trên chân: "Được thôi."
Dù sao, làm người phải có qua có lại.
Hai mươi phút, xe ngừng lại.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, là bãi đỗ xe thành phố, cô không đoán ra được, Phó Ngọc Hải muốn dẫn cô đi đâu.
Bên ngoài xe mưa nhỏ tung bay, Thẩm Thanh Ngọc vừa đẩy cửa xe ra, cũng cảm giác được sự rét lạnh.
Trong giây phút ngẩn người ngắn ngủi, đột nhiên trên người phủ thêm một cái áo khoác.
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải: "Thật ra cũng không phải rất lạnh."
"Người bị cảm còn chưa khỏi, đừng quá cậy mạnh."
Đột nhiên Phó Ngọc Hải đưa tay sờ đầu cô, Thẩm Thanh Ngọc ngơ ngác một chút: "Tóc của tôi… "
"Không có loạn."
Anh ta nói xong, miễn cưỡng khen, đi xuống xe, vòng qua bên cạnh cô vươn tay: "Cô Thẩm, xuống xe đi."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải đưa tay tới, do dự một giây, cô vẫn không đưa tay đặt lên, trực tiếp nhấc chân xuống xe.
Ngược lại Phó Ngọc Hải cũng không để ý, hào phóng ung dung thu tay về, mặt khác miễn cưỡng nghiêng tay, che hơn phân nửa dù sang trên người Thẩm Thanh Ngọc.
Gió đêm thổi theo nước mưa bay đến, đúng là lạnh người.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc khoác trên người áo khoác âu phục dày, trên áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Phó Ngọc Hải, dường như không ngừng cung cấp nguồn nhiệt, cô lại không cảm thấy lạnh.
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, mắt hạnh đảo quanh, cuối cùng không nói gì.
Đi đến cửa hàng game điện tử, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi ngừng lại: "Hẳn là không phải cậu Phó muốn dẫn tôi tới chơi điện tử chứ?"
Phó Ngọc Hải nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Không được sao?"
Thẩm Thanh Ngọc cười: "Có thể thì có thể, chỉ là chúng ta đi vào, không quá thích hợp?"
Hôm nay hai người bọn họ đều xem như ăn mặc đẹp đẽ, tóc Phó Ngọc Hải được tạo hình, định hình trên đầu phối hợp với khuôn mặt kia mặt, hiển nhiên là kiểu ngôi sao thần tượng.
Thẩm Thanh Ngọc càng thêm không cần nói, váy lễ phục trên người, mặc dù thay giày cao gót thành già trắng nhỏ, nhưng trang điểm tinh xảo trên mặt, thấy thế nào cũng không nên xuất hiện bên trong cửa hàng điện tử.
Phó Ngọc Hải trực tiếp lôi kéo cô tiến vào: "Nơi này có quy định trang phục không?"
"Không có."
Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Ngọc đã bị Phó Ngọc Hải kéo vào rồi.
Hai người mới từ tiệc tối ra ngoài, có gương mặt đẹp đẽ đến hoàn toàn không giống người thường, mới vừa đi vào, không ít người đều vô thức nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải.
Có mấy cô gái trẻ tuổi còn cho rằng bọn họ là ngôi sao nào, tiến lên muốn kí tên, Phó Ngọc Hải cười độc ác từ chối hết bọn họ.
Thẩm Thanh Ngọc nghĩ Phó Ngọc Hải dẫn cô đến cửa hàng game điện tử là nói đùa, song khi cô thấy Phó Ngọc Hải đổi một đống lớn tiền của trò chơi, cô mới biết được, Phó Ngọc Hải thật sự dẫn cô đến chơi game điện tử.