Tám giờ tối, khách quý đã đến gần như đông đủ, Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt quay lại hậu trường.
Lâm Thành, Cao Ngọc và những người khác cũng đến, nhưng hôm nay Thẩm Thanh Ngọc không có thời gian để chiêu đãi bọn họ, cô chỉ kịp chào hỏi khi họ bước vào hội trường thôi.
Ngay khi Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt đến hậu trường, hai người nhìn thấy Lâm Thành đang trò chuyện với Thẩm Quốc Vinh.
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, nhấc chân đi tới, thấy cô trở lại, Thẩm Quốc Vinh và Lâm Thành cùng ngừng nói chuyện, nhìn về phía cô: “Có mệt không?”
Thẩm Quốc Vinh không muốn tổ chức loại tiệc rượu như này, ngoại trừ việc ông ấy ít khi xuất hiện thì một nguyên nhân chính khác là Thẩm Thanh Ngọc là người nhà họ Thẩm duy nhất. Mỗi lần tổ chức đều khiến cô mệt mỏi suốt ba ngày, ông ấy đau lòng con gái mình, còn không bằng khỏi làm.
Thấy Lâm Thành nhìn sang, Thẩm Thanh Ngọc gật đầu mỉm cười, sau đó lắc đầu nói với Thẩm Quốc Vinh: “Bố, con không mệt.”
Thẩm Quốc Vinh biết rõ cô không nói thật, không tin hừ một tiếng, cũng không hỏi tiếp.
Một ca sĩ nổi tiếng đang hát trên sân khấu, ngay sau khi bài hát kết thúc là đến lượt Thẩm Quốc Vinh lên sân khấu phát biểu và cắt bánh ngọt.
Ba người nhà họ Thẩm bước lên sân khấu, Thẩm Quốc Vinh mở màn cảm ơn các khách mời, sau đó chính thức giới thiệu Thẩm Thanh Ngọc: “...Đây là con gái tôi, Thẩm Thanh Ngọc.”
Mặc dù chỉ là một câu ngắn ngủn nhưng từ ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc của Thẩm Quốc Vinh sau khi nói xong, bất cứ ai có mắt nhìn một chút đều có thể nhận ra Thẩm Quốc Vinh rất yêu thương cô con gái này, đồng thời cũng rất tự hào vì có một đứa con gái như thế.
Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt chào đón khách mời vào bàn hơn một giờ đồng hồ, hầu hết bọn họ đều đoán được cô chính là đứa con gái mà Thẩm Quốc Vinh muốn công khai đêm nay.
Thẩm Quốc Vinh bảo vệ con gái mình rất tốt, từ khi Thẩm Thanh Ngọc lớn lên tới bây giờ, trừ khi cô tự lột áo giáp của mình chứ vẫn chưa có ai tra ra được rốt cuộc con gái của Thẩm Quốc Vinh là người nào.
Mặc dù đã đoán được trước đó nhưng khi nghe Thẩm Quốc Vinh thông báo, dưới sân khấu gây ra một trận ồn ào.
“Cô cả nhà họ Thẩm này đúng là chủ tịch, lấy hết những thứ tốt nhất cho chủ tịch Thẩm và bà Thẩm!”
“Không hổ cô cả nhà họ Thẩm, vừa rồi lúc tôi bước vào hội trường có nhìn thấy cô ấy đứng ở đằng kia, ở đây nhiều người như vậy mà tôi liếc mắt đã nhìn thấy cô ấy trước. Mặc dù đứng quay lưng về phía tôi nhưng với cái khí chất kia, lúc đó tôi còn suy nghĩ cô chủ nhà ai mà được nuôi dưỡng tốt như thế, thật không ngờ lại là cô chủ nhà họ Thẩm!”
Dưới sân khấu vang lên tiếng nghị luận, trong những dịp như vậy, mọi người thường chọn những từ tốt đẹp để nói.
Nụ cười trên mặt Thẩm Quốc Vinh ngày càng tươi, sau khi đặc biệt cảm ơn một vài người quan trọng lần nữa thì ông ấy đưa micro cho Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc bình tĩnh nhận lấy micro, mỉm cười đứng ở đó, không nhanh không chậm cảm ơn: “Xin chào mọi người, tôi là Thẩm Thanh Ngọc, rất cảm ơn mọi người có thể bỏ qua trăm công nghìn việc...”
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài, dưới chân đi một đôi giày cao gót mười hai xen-ti-mét, trên mặt là nụ cười yếu ớt, tự tin bình tĩnh phát biểu. Đứng trên sân khấu, khí chất của cô khiến người khác không thể không ấn tượng.
Sau khi Thẩm Thanh Ngọc nói mấy lời khách sáo xong, người chủ trì tiếp lời khen ngợi vài câu rồi Thẩm Quốc Vinh đi cắt bánh.
Thẩm Thanh Ngọc đi cùng ông ấy lên sân khấu cắt bánh, Trần Ánh Nguyệt cũng xách váy đi lên giúp đỡ, chia bánh xong cũng đã nửa tiếng sau, Thẩm Thanh Ngọc mới rảnh rỗi bước xuống sân khấu.
Vừa nhấp một ngụm nước trái cây, Trần Ánh Nguyệt đã tới gần: “Phó Ngọc Hải sắp thua rồi, Bạc Minh Thành vẫn còn.”
Trần Ánh Nguyệt nhướng mày, duỗi tay chỉ Bạc Minh Thành cầm dĩa bánh ngọt chưa hề ăn một miếng cách đó không xa.
Sau chuyện mối tình mới của Phó Ngọc Hải, cô ấy chẳng còn ấn tượng gì với anh ta, hôm nay nhìn thấy Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành, Trần Ánh Nguyệt chỉ còn tâm lý xem kịch vui, dù sao cô ấy chẳng xem trọng người nào.
Đàn ông cặn bã, hừ!
Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt nhìn qua rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vừa định mở miệng thì Phó Ngọc Hải đã đi tới: “Cô Thẩm, tôi có chuyện muốn nói với em.”