Mà sau khi Thẩm Thanh Ngọc rời đi, Lâm Mai Chi không thể bình tĩnh nổi.
Lâm Mai Phương nghe thấy tiếng đóng cửa, biết là Thẩm Thanh Ngọc đã rời đi, lúc này cô ta mới đi ra khỏi phòng.
Lâm Mai Phương thấy chén trà trên mặt bàn, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Em tốt với tình địch của em vậy, còn châm trà cho cô ta nữa."
Lâm Mai Chi nhìn thoáng qua Lâm Mai Phương: "Chị, Thẩm Thanh Ngọc vừa mới nói với em một chuyện."
Lâm Mai Phương vẫn không thích Thẩm Thanh Ngọc, lúc trước, nếu như không phải vì Thẩm Thanh Ngọc, cô ta cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà họ Bạc: "Cô ta có thể nói với em chuyện gì? Em cẩn thận một chút, Thẩm Thanh Ngọc cũng không phải là dạng thiện nam tín nữ, chị đã chịu thiệt vì cô ta như thế nào, em còn chưa rõ sao?"
Lâm Mai Chi lắc đầu, cô ta tiến đến bên tai Lâm Mai Phương, nói chuyện hợp tác vừa nãy với Thẩm Thanh Ngọc cho Lâm Mai Phương nghe.
Lâm Mai Phương nghe xong: "Không thể nào! Sao cô ta lại tốt bụng như vậy!"
Lâm Mai Chi nhếch môi: "Nhưng hình như cô ta không lừa em đâu."
Hơn nữa, Thẩm Thanh Ngọc lừa cô ta chuyện như vậy cũng không có ý nghĩa gì, cô còn tự mình đến một chuyến, nếu như chỉ là vì muốn cô ta xấu mặt thì cũng quá nhàm chán rồi.
Cô ta và Thẩm Thanh Ngọc có tiếp xúc với nhau mấy lần, cô ta biết nếu Thẩm Thanh Ngọc muốn hại cô ta, cô sẽ không làm như thế này.
Lâm Mai Phương vẫn không tin: "Không thể nào! Mai Chi, em đừng ngốc như vậy! Lúc trước chuyện của cô ta và Bạc Minh Thành ly hôn bị lộ ra, nhà họ Bạc đã bị người ngoài chê cười."
Lâm Mai Chi nhìn Lâm Mai Phương một cái, cũng không nói tiếp.
Thẩm Thanh Ngọc đã sớm dự liệu được suy nghĩ của Lâm Mai Chi và Lâm Mai Phương.
Nhưng cô cảm thấy chuyện tốt như vậy, chắc chắn Lâm Mai Chi sẽ không từ chối được.
Lúc máy bay đáp xuống Nam Thành, trời đã có chút tối rồi.
Thẩm Quốc Vinh cũng cử người đến đón cô từ sớm, Thẩm Thanh Ngọc mới đi ra từ sân bay thì đã thấy lái xe trong nhà.
"Cô chủ."
Thẩm Thanh Ngọc cười: "Bác Trương."
Bác Trương lái xe cho Thẩm Quốc Vinh hơn hai mươi năm, biết rõ Thẩm Quốc Vinh rất cưng chiều Thẩm Thanh Ngọc.
Nghĩ đến chuyện hôm nay nhà họ Bạc gọi điện thoại tới, bác Trương quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Ngọc, không nhịn được nói: "Cô chủ, hôm nay nhà họ Bạc gọi điện thoại cho ông chủ."
Thẩm Thanh Ngọc nghe ông ấy nói như thế, không khỏi nhíu mày: "Bố cháu không tức giận sao?"
Bác Trương nhẹ nhàng gật đầu: "Ông chủ trực tiếp đập nát chiếc di động."
Bác Trương muốn nói lại thôi: "Bác nghe nói, hình như nhà họ Bạc đang muốn thương lượng với ông chủ chuyện hôn lễ giữa cháu và cậu hai nhà họ Bạc."
Nói đến đây, bác Trương quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Ngọc: "Cô chủ, cháu thật sự muốn phục hôn với cậu hai nhà họ Bạc sao?"
Ha, thấy chưa, ngay lái xe nhà cô cũng không vui khi biết chuyện cô và Bạc Minh Thành phục hôn này.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn bác Trương, cười nói: "Không thể nào, bác yên tâm."
Nghe được câu đó của cô, nụ cười trên mặt bác Trương tươi thêm vài phần: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, bác lái xe đây, cô chủ."
"Vâng, vất vả cho bác rồi."
"Cô chủ nói gì vậy, ông chủ để bác đến đây đón cháu là ông chủ đã xem trọng bác đấy!"
Thẩm Thanh Ngọc cười khẽ một tiếng: "Bác Trương thật biết cách làm cháu vui."
Bác Trương cũng cười, nhưng thấy Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu xem điện thoại di động, ông ấy biết rõ cô có chuyện bận, nên cũng thức thời không nói gì nữa.
Thẩm Thanh Ngọc không ngờ tới ông cụ nhà họ Bạc lại nhanh như vậy, ngày hôm qua vừa mới nói chuyện, hôm nay đã gọi điện thoại đến nhà họ Thẩm rồi.
Ha ha.