Thần cách lưu lại truyền thừa địa phương, này tin tức truyền ra tuyệt đối khiến người khác kinh tâm động phách.
Tỷ như năm đó Đường Tam lịch lãm tại Hải Thần đảo, vô tình được Hải Thần chi quang chiếu cố, cùng với đồng bạn tiếp nhận Hải Thần khảo nghiệm. Rốt cuộc sau đó thành tựu trăm cấp, trở thành kế người nhiệm Hải Thần thần vị.
Còn nhớ thời điểm Đường Tam đi đến Hải Thần đảo, khi đó hắn bất quá Hồn Thánh tu vi, sau khi từ Hải Thần đảo trở về, đã là trăm cấp thần cách. Hầu như lấy sức một người đối chiến võ hồn điện, đánh bại song thần cách, bảo vệ Đấu La đại lục khỏi nguy cơ bị tổ chức này thâu tóm.
Toàn bộ quá trình khảo nghiệm đều do vị Thần cách lưu lại truyền thừa thiết kế, trong đó có không ít tài nguyên quý giá cùng lực lượng của thần làm phần thưởng, thế nên tu vi cùng thực lực của người tham gia khảo nghiệm mới có thể nhanh như vậy đề thăng.
Vì thế nghe được Mã Thiên Hoa một lời này, Vân Chính Thiên rốt cuộc thông hiểu.
Nếu nói thôn phệ sinh mệnh áp lực mà Can Hữu Long vừa hứng chịu khi là đệ tam khảo nghiệm, vậy thì trước đó hai cái khảo nghiệm đã bị nhị nữ vượt qua. Nếu như đã vượt qua, vậy thì phần thưởng đã bị các nàng thu hoạch.
Chẳng trách Mã Thiên Hoa có thể đem huyết mạch thức tỉnh triệt để, nội tình ẩn giấu bên trong có thể hiểu được là do khảo nghiệm phần thưởng mang lại. Lại nói Ân Minh Tuyết tu vi từ nhất hoàn nhảy lên ngũ hoàn, có lẽ cũng không ngoại lệ.
Xem ra A Long thành công ngưng tụ long linh, cũng chính là đệ tam khảo nghiệm mang đến biến hóa một phần.
“Là như vậy sao?” Vân Chính Thiên hạ giọng, sau đó ngẩng lên nhìn các nàng, trầm giọng nói: “Các ngươi ngay từ đầu giấu chúng ta, là sợ chúng ta ba người cướp đoạt truyền thừa hay sao?”
Ân Minh Tuyết cười nói: “Ta không tin ngươi đối với loại này truyền thừa không có hứng thú. Bất quá ta cũng không phải giấu giếm cái gì, truyền thừa này là do chúng ta phát hiện ra, tỷ muội ta lại cùng các ngươi không quen không biết, hà cớ cái gì cũng phải nói cho ngươi nghe. Vừa nãy ta quả thật muốn dùng đệ tam khảo nghiệm giáo huấn các ngươi một phen. Không nghĩ đến tên mập kia lại không chút hề hấn, trái lại sức chịu đựng còn so với tỷ tỷ mạnh hơn, cũng có chút bổn sự.”
“Ta đương nhiên có bổn sự, phí lời.” Can Hữu Long quát lớn. Hắn dĩ nhiên không nhận ra vừa nãy giáo huấn là muốn lấy mạng của hắn.
Vân Chính Thiên trong mắt chợt lóe tinh quang: “Nếu ta đoán không sai, các ngươi đệ tam khảo nghiệm này vô pháp vượt qua, có đúng không? Nếu không thời gian ở đây lâu như vậy, không lý gì dừng ở đệ tam khảo nghiệm.”
Nhị nữ nghe được như vậy, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên, các nàng không nghĩ Vân Chính Thiên nhanh như vậy nhìn ra mấu chốt vấn đề.
“Ha ha. Nhìn mặt các ngươi, xem ra ta đã đoán đúng. Như thế này đi, chúng ta năm người cùng nhau chia sẻ đạo truyền thừa này, ngươi thấy như thế nào? Chắc ngươi cũng nhìn thấy ta huynh đệ cường hãn sinh mệnh lực, tuy rằng vừa nãy đúng là thất bại, nhưng điều đó cũng không đại biểu lần sau cũng sẽ thất bại. Tin tưởng ta, đệ tam khảo nghiệm này chúng ta có thể vượt qua, nếu như các ngươi cùng chúng ta hợp tác.”
Vân Chính Thiên cười cười đưa ra một lời đệ nghị. Nhị nữ nghe xong, sắc mặt hơi trùng xuống.
Các nàng tuy thực lực cường đại, bất quá cùng Vân Chính Thiên miệng lưỡi so sánh, chính là thua kém quá xa. Mà đạo truyền thừa này đối với các nàng đích xác có rất lớn lực hấp dẫn.
Vả lại . . .
Phải hoàn thành tất cả khảo nghiệm mới có thể rời khỏi được chỗ này.
Này chính là Ám Thiên Tà Đế lưu lại lời nhắc nhở trước khi hắn rời đi.
Ân Minh Tuyết Mã Thiên Hoa hai người, bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ một tháng trước.
Tỉnh lại vào một ngày, Ân Minh Tuyết cùng Mã Thiên Hoa đột nhiên phát hiện mình đã hoàn toàn mất đi trí nhớ. Chỉ thấy trước mắt hai người ở trong mặt căn nhà gỗ nằm giữa rừng, trong nhà cũng không có người nào khác. Trong nhà tiện nghi cũng không nhiều, chỉ có điều lương thực nước uống không thiếu, đủ để các nàng no đủ qua ngày.
Vài ngày sinh hoạt sau, rốt cuộc cũng có người xuất hiện. Từ bên ngoài đẩy cửa bước vào một trung niên nhân, hắn nói hắn là người quen của các nàng.
Người này dĩ nhiên là Ám Thiên Tà Đế.
Tà Đế nói bởi vì một số biến cố mà các nàng trí nhớ bị phong ấn, để bảo vệ các nàng khỏi bị kẻ thù truy đuổi, hắn đã vất vả đem các nàng trốn về đây, còn dặn các nàng tuyệt đối không được tin tưởng bất kỳ người nào khác ngoài hắn.
Trước khi rời đi, Tà Đế đã nói cho các nàng biết, nơi này thật ra là một vị trăm cấp lưu lại truyền thừa trước khi tạ thế, còn nói các nàng cố gắng tiếp nhận khảo nghiệm, đối với tương lai thực lực sẽ có rất lớn bổ trợ. Hơn nữa muốn rời khỏi chỗ này, tìm đến ký ức của mình, các nàng cần có năng lực tự bảo vệ mình. Cho nên cả hai đối với truyền thừa nguyện ý tham gia.
Dù là ai cũng đối với ký ức bị mất của mình thèm muốn, khôi phục ký ức chính là các nàng mục tiêu. Mà muốn hoàn thành được mục tiêu này tự nhiên phải có thực lực, cho nên truyền thừa các nàng tự nhiên tham gia, hơn nữa còn muốn hoàn thành toàn bộ khảo nghiệm để có thể vượt ra khỏi không gian này, trở về thế giới thực . . .
Một mũi tên bắn trúng hai đích sự tình, các nàng làm sao bỏ qua cho được.
Vân Chính Thiên ba người nghe các nàng giảng thuật, rốt cuộc cũng hiểu được toàn bộ sự tình.
Chỉ có điều nhị nữ không biết, đó là Ám Thiên Tà Đế đã bị Thiên Chủ mãnh mẽ kéo trở lại thời không loạn lưu. Hoàn toàn biến mất khỏi dòng thời gian này.
Điều này cũng vô tình làm Vân Chính Thiên nghi vấn không có lời giải đáp.
Nghi vấn của hắn là: Lý do Ám Thiên Tà Đế đem hai nàng bắt tới đây, đồng thời xúi giục hai nàng thông qua khảo nghiệm để sở hữu thực lực mạnh mẽ. Chẳng lẽ hắn muốn lợi dụng hai nàng thực lực trong tương lai để làm cái gì đó xấu xa.
Bất quá tất cả đã không cần thiết, tại dòng thời gian này Ám Thiên Tà Đế đã biến mất, Ám Thiên cũng triệt để cùng Vân Chính Thiên qui nhất. Như vậy tương lai đã bị thay đổi, đều là một cái mờ mịt không thể nắm giữ trong tay tương lai.
Khả như vậy càng thêm thú vị hay sao.
“Ân, ta đã hiểu rồi. Thiên Hoa, Minh Tuyết. Tuy ta biết chúng ta lần hội ngộ này không để lại ấn tượng gì tốt đẹp. Bất quá các ngươi phải tin tưởng ta, trong ký ức của các ngươi, ta vốn không phải kẻ địch, càng là các ngươi bằng hữu, là đồng đội thân thiết. Vì thế để các ngươi tìm về ký ức, chúng ta năm người đồng tâm hiệp lực, đem đạo truyền thừa toàn bộ khảo nghiệm đánh gãy đi.”
Vân Chính Thiên thành thật nói.
“Chúng ta đồng ý!” Mã Thiên Hoa cơ hồ lập tức kêu lên.
Nhìn thấy trong mắt nàng tràn ngập hỏa quang, Vân Chính Thiên biết lão bà của hắn cực kỳ tha thiết khôi phục lại ký ức. Dù sao hai ngươi sinh mệnh tương hợp đã không phải ngày một ngày hai, cho nên đối phương tâm ý đối phương hiểu biết rất rõ.
Vân Chính Thiên tin tưởng, chỉ cần cho hắn thời gian, cho dù không vượt qua toàn bộ khảo nghiệm, Mã Thiên Hoa phong ấn ký ức cũng sẽ bị hắn hóa giải. Dù sao hắn cấp bậc tinh thần lực đã tiếp cận Linh Vực cảnh cao giai tầng thứ.
Còn về phần Ân Minh Tuyết cũng dễ nói, bởi vì lần trước thức tỉnh võ hồn, nàng vô tình trồng vào hắn một viên sắc dục chi tâm. Nếu như lợi dụng điểm này, công thêm tinh thần lực của mình, Vân Chính Thiên như cũ có nắm chắc khiến nàng thức tỉnh ký ức.
Bất quá, chuyện đó để sau hẳn nói. Hiện tại khiến các nàng đồng ý hợp tác với hắn đã vô cùng khó khăn, mà bây giờ càng đào sâu vấn đề càng không phải cách giải quyết.
Cho nên, trước mắt vẫn ưu tiên giải quyết đạo truyền thừa khảo nghiệm a.
“Được rồi, bây giờ chúng ta đã cùng trên một chiếc thuyền. Có thể nói cho ta biết quá khứ hai đạo truyền thừa là như thế nào, làm sao để vượt qua?” Vân Chính Thiên trầm giọng nói.
Ân Minh Tuyết đáp: “Đạo thứ nhất truyền thừa khảo nghiệm cũng khá đơn giản. Trong thôn đột nhiên xuất hiện một đám linh cẩu, tu vi đại khái trăm năm, ngàn năm, vạn năm cũng có. Chỉ cần đem tụi nó toàn bộ giết chết, xem như vượt qua.”
“Số lượng nhiều không?” Lương Thế Nhân hỏi.
“Trăm đầu hơn.” Mã Thiên Hoa hừ lạnh.
“Nhiều vậy cơ à?” Can Hữu Long khiếp sợ.
Mã Thiên Hoa một mặt không quan tâm: “Lão nương điên lên đốt trụi cái thôn, đừng nói vạn năm, cho dù mười vạn năm cũng muốn hấp hối.”
Một bên Ân Minh Tuyết cười khúc khích: “Đúng là như vậy, chúng ta vượt qua đệ nhất khảo nghiệm đơn giản lắm, bất quá tỷ tỷ cũng đem Thần Hồn thôn đốt trụi. Dù biết người trong thôn có chết cũng sống dậy, nhưng từ đó bọn họ xem chúng ta như ác quỉ a, cũng hết cách.”
. . . . . . . . . . . . . .
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK