Mục lục
Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tin cực tốt? Sư phụ ngài đừng giỡn, mau nói cho ta biết a.” Vân Chính Thiên không khỏi sốt ruột nói.





Từ đầu dây bên kia, Bao lão thanh âm vẫn từ tốn nói:





“Ngươi đừng gấp, tín hiệu bộ đàm này không có khả năng bị nghe trộm, cho nên thoải mái đi. Trước hết ngươi nói cho ta nghe tình hình mấy ngày qua như thế nào?”





Vân Chính Thiên lúc này mới buông xuống một chút cảnh giác, sau đó kể lại những diễn biến quan trọng kể từ khi hắn đặt chân vào Lưỡi Quỷ đại đạo. Từ việc bắt đầu thực hiện theo kế hoạch, muốn các bộ lạc kết thành liên minh, cho đến chuyện nguy hiểm như đụng độ Tử Anh, rồi lại phát hiện La Hổ tầng thứ kinh khủng tồn tại.





Suốt thời gian đó Bao lão đều giữ vẻ trầm mặc, chỉ khi nghe đến hắn đã thành công thâm nhập vào Tà Hồn Điện, là một tên lam cấp chiến sĩ tà hồn sư, Bao lão mới lại nói:





“Không nghĩ sớm như vậy ngươi đã bị tên La Hổ đó nhìn trúng. Sau này hành động cần phải cân nhắc trước sau, nếu để hắn phát hiện thì rất phiền toái a.”





Vân Chính Thiên hạ giọng nói: “Ngài đừng lo, ta có chừng mực. Thế còn cái tin tức cực tốt của ngài đâu?”





Bao Lão cười hì hì, nói: “Một tháng trước, hội nghị siêu cấp các thế lực lại mở ra. Ngươi đoán xem nội dung là gì?”





“Ngài nói luôn đi, ta không đoán ra được a.” Vân Chính Thiên bất đắc dĩ nói, các siêu cấp thế lực mở ra hội nghị, có trời mới biết bọn họ ở trong đó bàn cái việc gì. Vân Chính Thiên không tò mò cũng không muốn đoán, chỉ cần có thể trợ giúp cho kế hoạch là tốt rồi.





Bao lão có vẻ cụt hứng, một lát sau lại nói: “Viện binh của ngươi, chính xác là sáu người trải qua lựa chọn gắt gao nhất mới có thể tuyển ra. Bất quá ngươi cũng đừng hy vọng bây giờ bọn chúng sẽ tới giúp ngươi liền. Tiến vào Lưỡi Quỷ hoặc thậm chí sau này đâm vào Thú Vực cần chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Theo kế hoạch huấn luyện mà Đế lão quỷ bày ra, một năm sẽ gửi một người tới cho ngươi.”





“Viện binh? Là người nào?” Vân Chính Thiên có phần hào hứng, lập tức hỏi lại.





“Các ngươi Thiên Phủ có hai người. Lương Thế Nhân, Can Hữu Long, lại thêm Mã Thiên Hoa tình nhân bé nhỏ của ngươi thuộc Truyền Linh Tháp chúng ta. Còn lại ba người là Đường Minh từ Đường Môn, Ngạo Thiên Long của Quái Vật Học Viện và Vô Viêm Phong tại Vô Cực Tông.”





Bao lão lần lượt xướng lên sáu cái tên, mà bốn trong số đó đối với Vân Chính Thiên mà nói vừa vui vừa lo lắng.





Thiên Phủ ngũ đại Thiên Vương xuất ra Lôi Vương Lương Thế Nhân cùng Lực Vương Can Hữu Long, tại trong phủ vẫn còn cường giả chống đỡ, căn bản sẽ không tạo thành bất kỳ uy hiếp gì. Bất quá bọn họ cùng Mã Thiên Hoa đều là đồng bọn lâu năm, tiến vào nơi nguy hiểm này làm sao hắn không lo lắng cho được. Mặc dù không thể phủ nhận, tại trong môi trường Lưỡi Quỷ này mới càng kích phát tiềm năng của mỗi người a. Chỉ cần chống chịu được, sau này thành tựu ắt bất phàm.





Ngạo Thiên Long thì hắn đã quá quen thuộc, nghe tin một trong sáu người là Ngạo Thiên Long, Vân Chính Thiên cực kỳ hài lòng. Dù sao tên này vốn một thân tu vi Hồn Thánh, lại am hiểu Vong Linh Ma Pháp, đối với tà hồn sư sẽ có lực khắc chế nhất định. Không những thế tà hồn lực trong thiên địa cũng không ảnh hưởng mạnh lên hắn như những người kia, đích xác một cái viện binh đầy đủ ý nghĩa.





Còn hai người Đường Minh và Vô Viêm Phong kia, hắn tự nhiên không rõ.





Hiểu được suy nghĩ Vân Chính Thiên, Bao lão lên tiếng giới thiệu:





“Đế Tôn Dạ Đế lão quỷ đời này chỉ thu hai đồ đệ, một là Đường Tâm kia, người còn lại chính là tên Đường Minh này. Thực lực của hắn tương tự Ngạo Thiên Long, đều là bảy hoàn Hồn Thánh. Võ hồn cùng với Đường Tâm đồng dạng, ai biểu bọn hắn là huynh đệ ruột thịt đây.”





“Ồ, người nói, hắn vẫn là Hạo Thiên Chùy võ hồn người nắm giữ.” Vân Chính Thiên hai mắt sáng rỡ.





Hạo Thiên Chùy loại này đỉnh cấp lực lượng võ hồn, vẫn là có bề dầy lịch sử hơn ba vạn năm. Một tên Hồn Thánh sở hữu Hạo Thiên Chùy, mỗi một chuy đánh ra đều nghiên trời lệch đất, uy lực không cần phải bàn tới.





“Cuối cùng Vô Viêm Phong kia, chính là đệ nhất mãnh nhân Vô Cực Tông phái đến. Hắn cùng với Ngạo Thiên Long và Đường Minh đồng dạng tu vi Hồn Thánh. Võ hồn Bát Dực Diêm La, cường đại hắc ám hệ võ hồn, tại trong Lưỡi Quỷ sẽ có tăng phúc thực lực nhất định. So về chiến lực thì hắn hoàn toàn không nằm dưới Ngạo Thiên Long, Đường Minh đâu nha.”





“Còn nữa, ta quên nói với ngươi. Lương Thế Nhân, Can Hữu Long hai tên huynh đệ tốt của ngươi đều đã đột phá lục hoàn Hồn Đế. Ta cũng vì ngươi mà hào phóng ban tặng hồn linh cường đại. Sau này tại trong Thú Vực mới có thực lực ủng hộ ngươi từ phía sau. Ngươi xem, vi sư có phải mang tới cực tốt tin tức không hả.”





Vân Chính Thiên nghe vậy, cũng gật gù không ngớt. Mỗi người được chọn ai không phải tinh anh trong tinh anh, không phải kim cương thì cũng là ngọc quý đã qua mài giũa. Nhất là nhìn thấy đồng bọn lâu năm của mình đang không ngừng tiến lên, hắn trong lòng hoài bão to lớn cũng sắp hoàn thành a.





Lương Thế Nhân, võ hồn Lôi Ảnh Quang Minh Kích, am hiểu cường công lôi hệ cùng quang minh chi lực áp chế tà hồn sư.





Can Hữu Long, võ hồn Thiên Nguyên Long, am hiểu lực lượng công kích, sở hữu long huyết mạch cường đại, có thể kháng cự tà hồn lực hơn người.





Mã Thiên Hoa, võ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng, am hiểu đa dạng công kích hệ, tuy ở trong môi trường dày đặc tà hồn lực có nguy cơ kích phát Tà Hỏa trong thể nội, tuy nhiên chuyện này Vân Chính Thiên đã sớm có dự tính. Chỉ cần nàng đột phá tới Hồn Thánh, lại nuốt vào Thập Thủ Liệt Dương Xà nội đan, liền không cần lo đến vấn đề Tà Hỏa này nữa. Hỏa chính là Thái Dương chi lực, năng lực bài xích tà hồn lực không cần bàn cãi.





Ngạo Thiên Long, võ hồn Xích Diệm Hỏa Long, đồng thời có thể sử dụng Vong Linh Ma Pháp. Hắn là người duy nhất ngoại trừ Vân Chính Thiên, tiến vào Lưỡi Quỷ đại đạo liền có được cảm giác như cá gặp nước.





Đường Minh, võ hồn Hạo Thiên Chùy, thể phách cường đại cùng Đường Môn tuyệt kỹ Huyền Thiên Công hậu thuẫn, tà hồn lực không thể ở trong cơ thể hắn hoành hành ngang dọc được.





Vô Viêm Phong, võ hồn Bát Dực Diêm La, cường đại hắc ám hệ võ hồn, hắn cũng có khả năng sẽ là người tiếp theo thâm nhập vào tổ chức Tà Hồn Điện a.





“Người nói, một năm chỉ cử một người đến. Vậy trước mắt một năm sau, ai sẽ là người đầu tiên?” Vân Chính Thiên hỏi.





Bao lão ở đầu dây bên kia trả lời: “Chuyện này bọn ta cũng có bàn bạc. Để người đầu tiên tới là Ngạo Thiên Long đi.”





Được, Ngạo Thiên Long quá được. Vong Linh Ma Pháp của hắn là khắc tinh đối với tà hồn sư. Chỉ cần có hắn tại, Vân Chính Thiên cũng sẽ không cần kiêng kỵ La Hổ nữa. Có hắn liên thủ, muốn đem La Hổ bên kia chiến một trận vẫn có thể làm được a.





“Tạm thời là như vậy, những người phía sau thứ tự chưa biết, cần phải thông qua kết quả huấn luyện mới có thể xác định. Bất quá ngươi cũng đã đoán được tiểu tình nhân của ngươi, mặc kệ kết quả huấn luyện như thế nào cũng sẽ là người cuối cùng tiến vào a. Nàng một khi không có đột phá Hồn Thánh, thì cũng không bao giờ được cho phép bước vào trong Lưỡi Quỷ, ngươi là người hiểu rõ nhất.”





Vân Chính Thiên đáp: “Đồ đệ hiểu rõ.”





Chính vào lúc hai thầy trò bọn hắn còn đang tính nói nữa, thì ở bên ngoài có tiếng bước chân lại gần. Vân Chính Thiên vội vàng tắt đi bộ đàm, ngồi ngay ngắn ở trên giường, điều chỉnh lại khí tức.





“Quỷ Kiếm, ngươi có trong đó?” Thanh âm từ bên ngoài vọng vào.





Quỷ Kiếm cái danh tự này, là biệt hiệu được đám tà hồn sư này đặt cho. Bởi vì thanh Linh Hồn Kiếm của hắn quá quỉ dị, cho nên mới mang tới biệt hiệu này. Vân Chính Thiên cũng phải công nhận bản thân ưa thích Quỷ Kiếm biệt danh, cho nên bị gọi như vậy cũng không có ý kiến gì.





“Có chuyện gì không?” Vân Chính Thiên trả lời.





“La đại nhân cho gọi, ngươi mau qua. Hắn đợi ngươi ở hầm ngục.” Thông báo xong, người này cũng cất bước đi mất.





Vân Chính Thiên trong lòng nghi hoặc, La Hổ cho người gọi hắn đến hầm ngục để làm gì mới được. Nơi đó là nơi giam giữ tù binh bị bọn chúng bắt được mấy ngày qua a. Vân Chính Thiên chưa từng muốn vào đó tham quan một lần nào.





La Hổ đã chỉ đích danh, hắn không thể không tới. Vân Chính Thiên rời khỏi phòng, rất nhanh đã xuống sâu dưới lòng đất. Hầm ngục được xây dựng tại chỗ này, có thể nói là con ruồi cũng không lọt qua được.





Tại dưới hầm ngục đại sảnh, đã có mấy thân ảnh đứng đợi. Có La Hổ, Kiệt Quỷ cùng một vài tên tà hồn sư trùm kín mặt.





Sau lưng là mười tên tù binh, hai tay hai chân bị trói, người không mảnh vải che thân, máu me bê bết, quỳ gối khép nép run rẩy sợ hãi.





“Bái kiến La đại nhân.” Vân Chính Thiên ôm quyền nói.





La Hổ mỉm cười nhìn hắn, nói: “Thành quả của chúng ta mấy ngày qua, bây giờ đã đến lúc gặt hái. Ta cho ngươi chọn trước đó.”





Vân Chính Thiên hơi ngẩn người không hiểu, sau đó hỏi lại: “La đại nhân, ta không hiểu lắm.”





Kiệt Quỷ đứng một bên hơi mất kiên nhẫn nói: “Ngươi cái tên khù khờ, chọn lấy một tên về mà hưởng thụ.”





La Hổ khoát tay ngăn Kiệt Quỷ lại, nói: “Lần trước đã nói với ngươi, chúng ta tà hồn sư có thể thông qua linh hồn của người khác tiến hành đề thăng tu vi hồn lực. Phương pháp cứ theo đó mà làm, vì ngươi là người mới cho nên ưu tiên cho ngươi chọn trước.”





Vân Chính Thiên minh bạch. Thì ra muốn hắn chọn lấy một tên tù binh, sau đó mang về phòng đem linh hồn đối phương trích xuất ra, từ từ luyện hóa trở thành một phần lực lượng. Trước đó thì có thể đùa giỡn với nạn nhân, hành hạ tùy thích. Đại đa số tà hồn sư tại đây đều như vậy.





Vân Chính Thiên không khỏi ghê tởm từ trong tâm thức, bất quá hắn cũng không có biểu lộ đáng ngờ nào.





“Đa tạ La đại nhân, vậy ta không khách khí.”





Nói rồi hắn đứng lên, tiến lại gần đám tù nhân kia. Chỉ thấy bọn họ thực sự hoảng loạn, ánh mắt dại ra không khác gì đã chết. Có người liên tục la hét cầu xin, có người chỉ biết ôm mặt mà khóc.





Vân Chính Thiên tự hổ thẹn bản thân không thể cứu hết bọn họ ra, thế nhưng hắn cũng sẽ không vì một chút suy nghĩ này mà liều mạng của mình. Chiến thắng, chính là đánh đổi trên xương và máu, trận chiến nào cũng có người vô tội liên lụy a.





Hắn đảo mắt một lượt liền phát hiện những tù nhân này đa số đều là nam tính, chỉ duy nhất có một vị nữ hài, tuổi nhìn không lớn, đoán chừng mười lăm, mười sáu tuổi.





Vân Chính Thiên không do dự nữa, chỉ tay về phía nữ hài này, nói: “Ta chọn nàng.”





La Hổ thấy vậy cười lớn: “Khẩu vị không tệ hắc hắc. Liền biết ngươi cũng bị dục tính xâm chiếm mà. Được, thành toàn cho ngươi.”





“Đa tạ La đại nhân.”





Vân Chính Thiên ngọc thủ chụp tới, đem cổ họng của nàng bóp chặt, mặc kệ sự vùng vẫy yếu ớt của nàng, hắn mạnh mẽ kéo lê nàng trên mặt đất. Tới chỗ cầu thang liền vác nàng lên trên vai, chậm rãi leo lên từng bậc thang, trở lại phòng của mình.





. . . . . . . . . . . . . .





Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét



Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK