“Từ ba ngày trước? Nói láo, nếu ngươi biết ta theo dõi ngươi, tại sao không có bất kỳ động thái nào?”
Đạo thân ảnh màu nâu kia tức giận nói.
Vân Chính Thiên sắc mặt bình tĩnh, lại giơ một miếng thịt như lưu ly lên miệng nhai, có chút hào phóng phất tay nói:
“Là do tiếng dạ dày đói meo của ngươi kêu ùng ục, cách xa trăm mét còn nghe, ta lý gì lại không nghe thấy. Được rồi, lại đây ăn thịt uống rượu, bữa này là ta mời.”
Thân ảnh màu nâu kia nghe vậy, chợt lấy tay xoa xoa bụng, tức thì cái bụng lại kêu ùng ục liên hồi, rất khó nghe. Bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cẩn thận tiến lại gần Vân Chính Thiên, ngồi ở một bên đóm lửa trại, nhìn trừng trừng vào miếng thịt còn chưa chín trên vỉ nướng.
Người này thủy chung không có cởi bỏ mũ trùm đầu ra, diện mạo lại bị một lớp vải đen che kín cho nên Vân Chính Thiên nhất thời không nhìn rõ được, hắn là nam hay là nữ cũng không cách nào đoán ra.
Cho đến khi miếng thịt kia chín hẳn, Vân Chính Thiên lịch sự đưa sang, chỉ thấy tên kia như hổ đói năm ngày, chộp lấy miếng thịt ăn ngấu ăn nghiến.
“Huynh đệ, từ tốn thôi. Bên này còn có rượu, ngươi uống đi.”
Vân Chính Thiên tiện tay vứt bầu rượu sang, tên áo nâu nhanh tay bắt lấy rồi đưa lên miệng tu ừng ực. Một cảm giác sảng khoái chạy dọc sống lưng, hắn như vừa đầu thai chuyển kiếp, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Vân Chính Thiên. Sau đó, hắn từ trong giới chỉ lấy ra một bầu rượu khác, quăng qua cho Vân Chính Thiên, cười nói:
“Đa tạ ngươi bữa thịt rượu này, bất quá ta là người không thích chịu ơn kẻ khác, cho ngươi nếm thử rượu gia truyền nhà ta, coi như trả phí bữa ăn.”
Vân Chính Thiên liếc xuống bầu rượu làm bằng da dê, đường may tỉ mỉ, hoa văn điêu khắc cầu kỳ, khẽ lắc nhẹ tức thì rượu bên trong tỏa ra mùi hương dễ chịu, say động lòng người.
“Rượu hảo hạng, ta không khách khí.”
Vừa dứt lời, Vân Chính Thiên liền tháo nút ra, đưa lên miệng uống một ngụm. Rượu này vừa vào miệng, lập tức một vị chát lan tỏa ra khắp vòng họng, sau khi chạy xuống cổ họng lại mang đến một vị bùi bùi khó tả. Trôi xuống dạ dày, trực tiếp hóa thành chất lỏng, dung hòa với thân thể.
Ăn uống no nê, Vân Chính Thiên giọng ngà ngà say, nhìn tên áo nâu hỏi:
“Huynh đệ, chúng ta coi như có duyên gặp mặt. Có thể nói cho ta biết tạo sao lại đi theo ta hay không?”
Tên áo nâu vẫn ngồi vị trí cũ, vừa nghe đối phương hỏi chuyện, đôi mắt hắn bỗng trở nên thận trọng hơn, hắn đáp:
“Không giấu gì ngươi, nhà ta đích xác ở trong Lưỡi Quỷ này. Ba ngày trước ta ra ngoài đi săn, tình cờ trông thấy ngươi. Có chút hiếu kỳ nên bám theo, hy vọng không làm ngươi phật ý.”
Nhà tên áo nâu ở trong Lưỡi Quỷ, như vậy hắn chính là dân du mục mà Vân Chính Thiên tìm kiếm. Nghe hắn nói như vậy, Vân Chính Thiên xua tay nói:
“A, không có phật ý. Ta kỳ thực cũng phát hiện ra ngươi từ lúc đó, chỉ có điều ta nghĩ gặp qua vậy thôi cũng không có ý định tiếp xúc. Bất quá ngươi theo ta ba ngày ba đêm, đến hôm nay nghe tiếng bụng ngươi réo, mới mời ngươi xuống ăn một bữa. Ngươi cũng biết, ở trong Lưỡi Quỷ này cô đơn tịch mịch, muốn một người ăn chung mà thôi a.”
Tên áo nâu kia lại hỏi: “Ngươi ở trong Lưỡi Quỷ này làm cái gì, ta dám chắc ngươi không thuộc bất kỳ bộ lạc nào trong đây.”
Vân Chính Thiên cười nói: “Tùy tiện du lịch mà thôi, ta muốn xem thử hồn thú trong này so với hồn thú tại Nhân Vực có khác nhau hay không. Cuối cùng thì bọn chúng vẫn như nhau, thật chán chết.”
Tên áo nâu ngữ điệu bỗng trở nên hờ hững, hắn chậm rãi đứng lên, nói: “Hồn thú không khác, nhưng con người lại khác a.”
“Huynh đệ, ngươi nói vậy là sao?”
Vân Chính Thiên còn chưa kịp nghe câu trả lời, hắn hai mắt bỗng nhiên trợn trắng lên, tức thì ngã sập xuống đất, lăn ra bất tỉnh.
Tên áo nâu đưa mắt khinh thường nhìn xuống, bất giác nói: “Thật ngu xuẩn, ở trong Lưỡi Quỷ mà lại có thể tin tưởng một người xa lạ, ngươi coi như tới số rồi.”
Sau đó hắn đem bầu rượu da dê lúc nãy đưa cho Vân Chính Thiên, lần nữa mở nút đậy ra, rắc vào trong đó một chút bột, lắc lắc lên một chút lại cất vào trong giới chỉ.
“Thuốc mê của A Khắc càng lúc càng có công hiệu.”
Dứt câu, hắn trực tiếp ngồi xuống mò mẫm trên người Vân Chính Thiên, chỉ tìm thấy một cái giới chỉ, ngoài ra không còn vật gì có giá trị. Giới chỉ này lại còn bị phong ấn, nhất thời hắn không thể tra xét bên trong có cái gì, hậm hực nói:
“Nhìn bảnh bao sáng sủa mà lại nghèo đến như thế này. Lần này uổng công rồi.”
Có chút tức giận kêu lên, tên áo nâu đem mũ trùm đầu cởi ra, đồng thời miếng vải che mặt cũng lột bỏ, để lộ ra dung nhan của mình. Nếu như Vân Chính Thiên còn tỉnh, hắn sẽ cực kỳ bất ngờ, bởi vì đằng sau lớp bùn đất lắm lem kia lại là một nữ tử.
Nàng nhìn qua tuổi so với Vân Chính Thiên tuyệt không lớn hơn, gương mặt trái xoan, mũi cao, da trắng hồng, gò má tinh tế cùng đôi mắt long lanh. Mái tóc của nàng được cắt ngắn, ôm gọn vào cổ, làm tôn lên vẻ tươi trẻ của nàng. Chỉ có điều những nét đẹp này dường như đã trở thành vô nghĩa, bởi vì nàng hành nghề ặn trộm a.
Bỏ lại Vân Chính Thiên nằm sấp mặt dưới đất, nàng dự tính xoay người bỏ đi. Đột nhiên lúc này hơi khựng lại, nghĩ ngợi một cái gì đó rồi lại quay về phía Vân Chính Thiên. Lấy một ít lá khô đấp lên cho hắn, tiện tay quăng thêm cành cây vào đóm lửa trại cho sáng hơn.
“Niệm tình ngươi cho ta ăn thịt, nói chuyện cũng đàng hoàng, ta giúp ngươi giữ mạng lần này. Sau khi tỉnh dậy liền trở về Nhân Vực đi, nơi này ngươi không sống được.”
Nói rồi nàng xoay lưng rời đi, thoáng chốc đã biến mất đằng sau lớp cổ thụ.
Lúc nãy nàng nói, hồn thú không thay đổi, nhưng con người thay đổi, ngụ ý như thế này đây. Để có thể sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt trong Lưỡi Quỷ, thậm chí là Thú Vực thì dân du mục phải vứt bỏ một số cử chỉ không cần thiết. Đối với người xa lạ, tuyệt đối không tiếp xúc, nếu có thì chỉ là lợi dụng mà thôi.
Vân Chính Thiên vô tình trở thành nạn nhân của nàng.
Ngay khi nàng vừa rời khỏi không lâu, từ trong đám lá khô kia, tuấn mỹ thiếu niên chậm rãi ngồi dậy. Hắn lấy tay xoa xoa bụng của mình, có chút cảm thán nói:
“Thuốc mê không tệ, độc tính bá đạo. Nếu không phải đề phòng từ trước, coi như cũng ăn một chút khổ a.”
Kỳ thực lúc hắn đem bầu rượu da dê mà nàng quăng sang lắc lên, ngửi mùi hương của rượu đựng ở bên trong, hắn đã biết rượu này tẩm thuốc. Thế nhưng hắn vẫn không chút do dự đem rượu này nốc lấy một ngụm, sau đó nhờ vào ma hạch ở đan điền cấp tốc xoay tròn tiến hành trung hòa độc tính. Bất quá, nàng đã muốn chuốc hắn, hắn tự nhiên thuận theo mà diễn thôi.
Bởi vì hắn biết, một khi nàng ta đắc thủ rất có thể sẽ trở về nhà. Vân Chính Thiên chính là tương kế tựu kế, lợi dụng nàng dấu vết để lại, mục đích là để tìm thấy chỗ bộ tộc du mục của nàng đang sinh sống.
Vân Chính Thiên hai mắt nhắm lại, tức thì mãnh liệt tinh thần lạc ấn từ cái giới chỉ mà nàng lấy đi, truyền lại cho hắn tin tức cùng lộ trình đường đi. Hắn cũng đoán biết nàng là một kẻ trộm, vì vậy từ khi thấy nàng âm thầm bám đuôi hắn, hắn cũng lên kế hoạch cho việc này. Tất cả đều thành công vượt ngoài mong đợi.
“Hà.”
Tâm niệm vừa động, Tiểu Hổ từ trong mi tâm phóng ra. Vân Chính Thiên leo lên lưng nó, nương theo lộ trình mà giới chỉ truyền tới, một đường xông lên.
“Đi nào, đi lấy lại đồ bị cướp thôi.”
Vị nữ nhân trộm đồ của Vân Chính Thiên kia, vẫn không hề hay biết vị trí của nàng và hắn đã hoàn toàn thay đổi, con mồi trở thành kẻ bị săn. Đối với Vân Chính Thiên mà nói, bám đuôi là một chuyện cực kỳ dễ dàng. Dù sao hắn bây giờ không có tỏa ra một gợn hồn lực dao động nào nữa, cho nên bất kỳ ai cũng không thể biết được sự hiện hữu của hắn.
Nàng sau khi rời khỏi vị trí gặp gỡ Vân Chính Thiên, thẳng một mạch theo hướng Bắc mà đi lên, cho đến khi dừng lại ở một vị trí không có gì nổi bậc. Nàng hướng mặt đất bên dưới, bàn tay giơ ra chạm vào nền đất, sau vài tiếng cọt kẹt cửa cơ quan vận chuyển, một cánh cửa nhỏ ngay phía dưới chân mở ra.
Nàng nhanh chóng nhảy vào bên trong, sau đó cánh cửa cũng đóng lại, lá khô phủ lên, trả lại hiện trạng ban đầu, không có một chút vết tích.
Tiến vào bên trong lòng đất, nàng nhanh chóng nương theo một cái địa đạo có sẵn tiếp tục di chuyển. Chỗ này giống như một cái mê cung, có vô số lối rẽ phân nhánh, thế nhưng nàng không mấy do dự chọn được lối đi cho mình. Khoảng hơn mười phút sau, nàng đã tới được vị trí mà bộ lạc của mình đang sinh sống.
“Đinh Tỷ tỷ, tỷ tỷ về rồi.”
Một thằng nhóc kháu khỉnh không biết từ chỗ nào vọt ra, nó chạy tới ôm lấy nàng, vùi đầu vào người nàng. Nàng ánh mắt trìu mến, bàn tay xoa xoa đầu nó, khẽ nói:
“Đệ đệ, đệ chờ có lâu không?”
“Lâu, lâu lắm, tỷ tỷ đã đi hơn mười ngày rồi. Chưa bao giờ tỷ đi lâu đến như thế.”
Thằng nhóc này là đệ đệ của nàng, tên là Đinh Khắc. Còn nàng, nàng tên gọi Đinh Hương. Hai người mồ côi cha mẹ từ nhỏ, chính nàng là người từ khi mười tuổi đã phải tự thân vận động kiếm lấy cái ăn, nuôi đệ đệ và nuôi chính mình.
Đinh Phong rất thương nàng, nó đã hứa với nàng sau này lớn lên, sẽ trở thành một tên hồn sư cường đại. Sau đó sẽ hảo hảo bảo vệ nàng cho đến cuối đời. Đinh Hương mỗi lần nghe nó nói, nàng đều ký đầu nó một cái.
Ngươi một khi lớn rồi, phải thành gia lập thất, sau đó bảo vệ gia đình của mình.
Còn tỷ tỷ thì sao?
Tỷ tỷ? Tỷ tỷ tất nhiên cũng sẽ thành gia lập thất, và có người khác bảo vệ tỷ tỷ, đệ đệ ngươi không cần phải lo cho ta a. Ha ha.
“Tiểu Hương, hôm nay ngươi mang về cái gì thế?”
Một lão giả râu tóc bạc phơ, lưng còng, quần áo rách rưới đi tới trước mặt Đinh Hương, thanh âm nhu hòa vang lên.
“Trưởng làng, ta đem về được hơn trăm ký thịt hồn thú cùng da và một số xương cốt. Đều là thứ có thể dùng được. Còn có . . .”
Nàng trả lời, sau đó lục trong túi của mình, lấy ra cái giới chỉ màu bạc của Vân Chính Thiên khi nãy, nói:
“Ta còn gặp một người, từ trên người hắn trấn lột được cái này, nhưng mà bên trong bị phong ấn, ta không mở được. Người xem thử.”
Trưởng làng nghe nàng lại đi ăn trộm, nhất thời lắc đầu nhưng không có trách mắng. Bởi vì bộ tộc này còn sống được một phần là do những thứ mà nàng đem về, cho nên không nỡ la mắng nàng bất cứ điều gì. Dù biết ăn trộm như vậy là không đúng.
Nhận lấy giới chỉ trên tay, trưởng làng đem hồn lực của mình thử quán chú vào bên trong. Tức thì từ bên trong đột nhiên truyền ra một cỗ lạnh lẽo khí lưu, trực tiếp đem hồn lực trưởng làng cắn nuốt không còn tung tích.
“Hả?”
Mà vị trưởng làng này cũng giật nãy cả mình, võ hồn không tự chủ mà hiện ra, năm cái hồn hoàn từ dưới chân dâng lên. Là Hồn Vương cấp bậc. Bất quá lấy tuổi của lão đã muốn vượt qua bảy mươi, coi như đã đạt tới cực hạn tu luyện rồi.
“Trưởng làng, người làm sao vậy.”
Đinh Hương thấy vậy giật mình hỏi.
Trưởng làng ánh mắt sâm nghiêm, nhìn Đinh Hương hỏi: “Từ đâu ngươi có cái giới chỉ này?”
Đinh Hương hơi khó hiểu, đáp: “Từ một kẻ ta gặp trên mặt đất, hắn làm sao?”
Trưởng làng hít mạnh một hơi, thanh âm có chút kinh hãi nói:
“Hắn là tà hồn sư, hơn nữa còn là một vị cực kỳ khủng bố tà hồn sư. Đinh Hương a, lần này ngươi trộm nhầm người rồi.”
. . . . . . . . . . . . . .
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK