Mục lục
Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ám Thiên vừa nói xong, hội nghị phòng có phần trầm mặc.





Hắn kế hoạch đưa ra rất đúng với thời điểm hiện tại nhưng đổi lại vô cùng nguy hiểm.





Vừa giả danh tà hồn sư xây dựng gia tộc, lại thông qua gia tộc này triệt hạ những gia tộc khác, sau đó đem những của cải chiếm được vận chuyển về Thiên Vực. Đây đúng là nấp dưới mắt hổ, không sợ hổ dòm.





Thế nhưng một khi chuyện này bại lộ, tất nhiên ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch từ trên xuống dưới. Không chỉ những người đồn trú tại Thú Vực có nguy cơ chầu trời mà Thiên Minh Thần Triều chắc chắn cũng dối diện với một hồi diệt vong.





Cho nên nghe xong phần kế hoạch này, mọi người trước nhất lâm vào chính mình suy nghĩ.





Kim Hộ Pháp trước tiên nói:





“Minh Chủ. Ngài một lời nói ra, chúng thuộc hạ bên dưới vô luận thế nào cũng lắng nghe. Chỉ cần đó là quyết định cuối cùng của ngài là được.”





“Đa tạ ngươi, Kim Hộ Pháp.”





Lương Thế Nhân, Can Hữu Long nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói:





“Lão đại, chúng ta theo ngươi là được.”





“Được.” Ám Thiên mỉm cười gật đầu. Sau đó lại hướng Huyền Long đấu la, Đường Minh cùng Vô Viêm Phong.





“Ba vị, có thể nói lên ý kiến của mình không?”





Huyền Long đấu la ho khan vài tiếng, sau đó bước tới, trầm giọng nói:





“Minh Chủ, đừng trách lão phu nói thẳng. Kế hoạch của ngài thoạt đầu nghe qua rất thuyết phục, lão phu chắc chắn ngài cũng đã dự đoán đến những rủi rõ cùng nguy hiểm có thể phát sinh. Bất quá lão phu thấy ngài vẫn đánh giá tà hồn sư gia tộc quá thấp. Muốn đem một cái gia tộc cỡ nhỏ hoàn toàn hủy diệt xuống, đừng nói chúng ta ở đây mấy người cũng muốn dốc toàn bộ lực lượng ra chống đỡ. Mà một khi hủy diệt được một cái thì như thế nào, chúng ta cũng đổi lấy thê thảm thương tổn, sợ rằng sẽ không kéo dài được bao lâu thì đã đánh động đến mấy cái gia tộc khác. Đám gia tộc tà hồn sư này cứ chém đi một đầu, hai đầu khác lại mọc lên, căn bản diệt hoài không hết.”





“Huyền Long tiền bối nói đúng.” Đường Minh bước lên tiếp lời:





“Thiên huynh, chúng ta phụng mệnh chư vị tiền bối tới đây căn bản là hỗ trợ huynh trong kế hoạch giải cứu Vực Chủ. Đóng giả tà hồn sư cá nhân huynh và Viêm Phong đều có thể làm được, nhưng còn xây dựng một cái tà hồn sư gia tộc là cả một vấn đề quan trọng. Chúng ta làm sao qua mắt được những cái khác gia tộc tà hồn sư, làm sao chứng minh được thân phận của mình?”





Vô Viêm Phong bên cạnh không nói câu nào, nhưng hắn ánh mắt toát lên vẻ đồng tình với Huyền Long đấu la và Đường Minh.





Ám Thiên nghe hai người nói xong, hắn cười nói:





“Chư vị, ta vạch ra cái kế hoạch đích xác là có một chút nắm chắc.”





Nói rồi hắn từ trong giới chỉ lấy ra một cái màu đen huy hiệu. Đúng là hắc cấp lãnh đạo huy hiệu mà Dương Viêm truyền lại.





Nghĩ tới Dương Viêm, Ám Thiên sắc mặt có phần âm trầm xuống, hắn hạ giọng nói:





“Cái này là Tà Hồn Điện hắc cấp lãnh đạo huy hiệu, bằng vào cái này huy hiệu, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận ở trong Thú Vực xây dựng gia tộc.”





Đường Minh nghi hoặc hỏi:





“Thiên huynh, có lẽ huynh cũng biết hắc cấp lãnh đạo chính là Tà Hồn Điện một trong ba giai cấp cao nhất, cho nên số lượng cũng phi thường nghiêm ngặt quản lý. Huynh ngang nhiên tự nhận như vậy không sợ bọn chúng tìm tới điều tra xác thực hay sao?”





Ám Thiên đáp: “Không sợ, bởi vì chủ nhân của hắc cấp huy hiệu này vốn đã bí mật thoát ly Tà Hồn Điện, nhưng trên danh nghĩa hắn vẫn là một vị hắc cấp lãnh đạo tà hồn sư. Mặc dù trước đó thông tin hắn đào ngũ có lẽ đã truyền về tổng bộ, bất quá một cái gia tộc nhỏ bé vừa mới thành lập, phía trên cũng sẽ không quản nhiều như vậy.”





Huyền Long đấu la nói: “Có sơ hở. Vạn nhất bọn chúng muốn tìm gặp chủ nhân hắc cấp huy hiệu này thì sao, chúng ta đi đâu tìm hắn?”





Nghe tới đây, Ám Thiên bất đắc dĩ liếc về phía Tiên Dao Tử, chậm rãi nói:





“Cách đây ít ngày, ta đã nhận được ám hiệu chuyên biệt của tà hồn sư thường dùng để liên lạc với nhau. Là Dương Viêm hắn gửi đến, nói sẽ hẹn chúng ta ra giải thích mọi chuyện, đồng thời thương lượng việc giao trả người.”





“Ngươi nói cái gì?”





Tiên Dao Tử ngay từ đầu tham gia cuộc họp này, nàng bất mãn đối với Ám Thiên đã dâng cao đến mức nhất định, bây giờ lại nghe hắn âm thầm liên lạc với Dương Viêm mà không nói cho nàng biết, khiến cho nàng không kìm chế sự tức giận được nữa.





“Ngươi ý nói, các ngươi vốn đã liên lạc được với nhau mà không cho ta biết? Đồ khốn kiếp!”





Tiên Dao Tử vừa hét lên, tức thì Kim Hộ Pháp sắc mặt đanh lại, hắn quát lớn:





“Không được vô lễ với Minh Chủ.”





“Minh Chủ cái gì chứ, hắn, hắn vốn là . . .”





Tiên Dao Tử mấy chữ sau còn chưa ra khỏi đầu lưỡi đã bị nàng nuốt xuống, một mặt tức giận bi phẫn không nói nên lời. Nàng xoay người đá vào cửa phòng, chạy ra bên ngoài không tiếp tục tham gia hội nghị nữa.





“Minh Chủ, có cần làm gì nàng ta?” Kim Hộ Pháp hỏi.





Ám Thiên phất tay: “Không cần, nữ nhi thường tình thôi mà. Chúng ta tiếp tục đi.”





Hắn lại quay về phía mấy người Huyền Long đấu la nói:





“Các ngươi cũng biết Mã Thiên Hoa, Ân Minh Tuyết sau trận chiến với Lỗ Kỳ cùng Hình Lâm Phong đã bị thần bí nhân bắt đi, mà trong đám người này đúng là có vị kia hắc cấp lãnh đạo mà ta vừa nói. Hắn gọi Dương Viêm. Kỳ thực Dương Viêm bản tính không xấu, chỉ là không nghĩ hắn rời khỏi Tà Hồn Điện liền tìm được một thế lực khác nương nhờ, cũng không rõ lý do gì bọn chúng lại đem hai nàng bắt đi. Bất quá mấy ngày trước, hắn đã truyền đến ta tin tức. Ba ngày sau sẽ gặp tại phía Đông Bắc Thú Vực, cách Thiên Môn chừng trăm dặm. Ta bởi vì sợ Tiên Dao Tử xung động nhất thời làm trễ nãi việc quay trở lại đây hội họp nên đã không nói cho nàng biết.”





Vừa nói hắn vừa thở ra một hơi bất đắc dĩ lắc đầu.





Ngạo Thiên Long trầm giọng nói:





“Tiểu Thiên, ngươi muốn đi gặp hắn, đàm phán thả người, sau đó du thuyết Dương Viêm trở về cùng chúng ta xây dựng bình phong gia tộc.”





“Đúng là như vậy.” Ám Thiên kiên quyết.





“Được! Ta theo ngươi.” Ngạo Thiên Long gật đầu.





“Ta cũng đi.” Lương Thế Nhân, Can Hữu Long đồng thanh hô lên.





Huyền Long đấu la đưa tay vuốt cằm, nói:





“Nếu đã như vậy thì kế hoạch này độ khả thi có thể chấp nhận. Lão phu sẽ tức tốc trở về Thiên Minh Thành hồi báo, yêu cầu Nữ Vương tăng cường lực lượng quân sự tại Thiên Môn Quan, đến khi Minh Chủ gia tộc tại trong Thú Vực hình thành, chúng ta liền âm thầm dựng con đường cao tốc nối liền Thú Vực và Thiên Vực. Bất quá trọng yếu nhất một điểm, đó là mọi người cần phải thành công thuyết phục được tên tà hồn sư đã thoát ly Tà Hồn Điện kia.”





Ám Thiên cười nói: “Về điểm này ta rất tin tưởng sẽ thành công.”





“Vậy lão phu đợi tin tốt từ ngài. Xin phép cáo từ trước.” Huyền Long đấu la trịnh trọng gật đầu chào, sau đó hóa thành lưu quang nhắm hướng Thiên Minh Thành bay đi.





“Lão đại, bắt đi Thiên Hoa cùng Minh Tuyết là người phương nào?” Lương Thế Nhân hỏi.





Ám Thiên thản nhiên nói: “Ta kỳ thực cũng không rõ lắm, không hề có một chút thông tin cụ thể nào.”





“Có sợ đây là cái bẫy?” Ngạo Thiên Long nói.





“Cho dù có là bẫy cũng phải đi. Thiên Hoa cùng Minh Tuyết đang ở trong tay hắn.” Ám Thiên nghiến răng: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, ba ngày sau xuất phát.”





Đang lúc Ám Thiên chuẩn bị rời đi thì Đường Minh cùng Vô Viêm Phong bất ngờ tiến tới, hai người bọn họ dĩ nhiên chặn lại Ám Thiên đường đi.





“Các ngươi làm gì?”





Lương Thế Nhân, Can Hữu Long lúc này mới bất đắc dĩ nói:





“Lão đại, ngươi không cùng chúng ta tu luyện nên không biết, hai kẻ này đúng là một loại yêu thích chiến đấu. Chỉ cần là đối thủ cường đại thì bằng bất cứ giá nào cũng muốn tỷ thí một phen.”





Đường Minh cười nói:





“Thiên huynh đừng hiểu lầm. Chúng ta không có ý bất kính, chỉ là muốn cùng huynh luận bàn một chút mà thôi. Ba ngày sắp tới nhiệm vụ tối quan trọng, cho nên chúng ta cũng sẽ không dốc toàn lực, chỉ cần đến thời điểm nhất định dừng lại là được.”





Ám Thiên nghe vậy, lập tức gật đầu:





“Được rồi. Nhanh chóng một chút rồi về ngủ.”





Hả? Nhanh như vậy liền đồng ý rồi!





Không chỉ Đường Minh, Vô Viêm Phong trên mặt toát lên vẻ kinh ngạc mà Lương Thế Nhân mấy người đối với Vân Chính Thiên quen thuộc cũng phải ngẩn cả người ra.





Này là hắn tự tin với thực lực của mình hay vẫn là khinh thường Đường Minh, Vô Viêm Phong hai người bọn họ.





Đường Minh thái độ lập tức chuyển biến, lạnh lùng nói:





“Tốt! Đi diễn võ trường!”







. . . . . . . . . . . . . .





Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK