Mục lục
Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chưởng khống nguyên tố không có đơn giản như ngươi đã nghĩ. Bằng vào ngươi trước giờ năng lực, chỉ có thể gọi là sử dụng nguyên tố chi lực mà thôi. Chưởng khống đó là một cái vĩ mô khái niệm hơn, một khi ngươi nhận được sự công nhận của các loại nguyên tố, cho dù tại địa phương không phù hợp cũng có thể triển khai mạnh nhất cấp bậc nguyên tố. Đến khi đó, ngươi có thể tùy ý thao túng nguyên tố theo ý thích của mình. Tỷ như bây giờ ta đang vận dụng, đó chính là nguyên tố nội hàm.”





Thần bí hắc y nhân nói xong liền giơ ‘bản sao’ Băng Đế Kiếm ra trước, cười nói: “Ngươi thử đem kiếm của ngươi chặt vào xem.”





Vân Chính Thiên gật đầu, trên tay Băng Đế Kiếm khẽ động, hàn quang lóe lên đã chém về phía thần bí hắc y nhân.





KHANH ——!





Va chạm thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, chỉ thấy băng lam điểm sáng nở rộ bay tán loạn trong không khí. Bất quá những mảnh băng lam này lại là do Băng Đế Kiếm trên tay Vân Chính Thiên vỡ nát mà ra.





Hắn trong thời khắc này không dám tin vào mắt mình, mặc dù trạng thái bây giờ có chút nhược, bất quá cũng không đến mức quá yếu ớt như vậy chứ. Còn nữa, Băng Đế Kiếm chính là cực hạn chi băng ngưng tụ kiếm thái, bản thân nó chính là Băng chi lợi khí, cùng một cái hàng nhái va chạm dĩ nhiên vỡ tan.





Đây là cái gì đạo lý!





Thần bí hắc y nhân cười nói: “Đây chính là nguyên tố nội hàm cảnh giới. Vô luận về độ cứng, độ dẻo dai hay lực sát thương đều muốn vượt xa dĩ vãng. Được rồi, kế tục thứ hai hồn hoàn đi.”





Vân Chính Thiên mặc dù có phần còn chưa rõ ràng, nhưng hắn hiện tại hoàn toàn bị năng lực cùng kiến thức của thần bí hắc y nhân dẫn dắt. Tâm niệm vừa động, đệ nhị hồn hoàn đã sáng lên, chính là Hỏa chi lợi khí Hỏa Phượng Kiếm.





Bất đồng lần trước, Vân Chính Thiên đem Hỏa Phượng Kiếm tế ra sau, lập tức thử nghiệm nội hàm thu liễm. Cái gọi là nguyên tố nội hàm, chính là dùng tinh thần lực của mình dẫn đường cho hỏa nguyên tố vận chuyển. Tự bản thân phát ra hỏa nguyên tố nói điều khiển còn dễ, nhưng hỏa nguyên tố có trong thiên địa nguyên lực mới là thứ khó nhằn.





Vân Chính Thiên tinh thần lực thông qua rượu thuốc khôi phục lại được một phần, hắn không tiếc tiêu hao mà lập tức lấy ra thử nghiệm.





Hai mắt khép hờ, tinh thần lực theo đó nhanh chóng lan tràn ra, nháy mắt đã bao trùm hơn một trăm mét đường kính. Lấy Vân Chính Thiên tu vi tinh thần lực, cực hạn khoảng cách là hơn hai ngàn mét, bất quá hắn tinh thần chi hải còn chưa có khôi phục, cho nên trăm mét hiện tại đã là tốt lắm rồi.





Trong phạm vi trăm mét trở lại, hỏa nguyên tố có trong không khí liền bị Vân Chính Thiên phát ra lực hấp dẫn dẫn dụ, chớp mắt mấy cái, hỏa nguyên tố liền đối với hắn vờn quanh nhảy múa. Hỏa Phượng Kiếm trên tay càng tỏa ra nồng đậm hỏa diễm chi quang.





Thế nhưng thấy một màn này, thần bí hắc y nhân kia vẫn triệt để lắc đầu:





“Đây chỉ là đối với nguyên tố sử dụng, phàm là Linh Vực cảnh cấp bậc tinh thần lực đều có thể làm được. Cái ngươi cần chính là cảnh giới cao hơn, là thao túng nguyên tố, là chưởng khống nguyên tố, khiến chúng nó đối với ngươi cam nguyện phục tùng.”





Thần bí hắc y nhân trên tay bản sao Băng Đế Kiếm vào lúc này biến mất, thay vào đó một thanh hồng sắc trường kiếm hiện ra, như cũ cùng với Hỏa Phượng Kiếm trên tay Vân Chính Thiên giống nhau.





Vân Chính Thiên trong lòng cười khổ, vì lý do gì ngài cứ phải lấy ta kiếm thái làm ví dụ, không hóa thành trường thương, đại đao hay cái gì khác được sao. Cái này suy nghĩ chính là đến từ độc quyền nhãn hiệu mà ra a.





Bản sao Hỏa Phượng Kiếm trên tay thần bí hắc y nhân khinh động, tức thì vạn trượng xung quanh không khí chợt có biến hóa. Vân Chính Thiên chỉ nghe được tiếng gió thoang thoảng thổi qua, liền sau đó một màn làm hắn vô cùng kinh hãi.





Hỏa nguyên tố . . . Tất cả hỏa nguyên tố trong không khí biến mất rồi. Thần bí hắc y nhân vừa nãy quơ kiếm, chính là triệt để đem hỏa nguyên tố toàn bộ hút đi.





Không, không phải! Hắn là dùng chính mình năng lực chưởng khống thô bạo gạt bỏ toàn bộ hỏa nguyên tố.





“Nhận ra mấu chốt sao?” Thần bí hắc y nhân nhìn thấy Vân Chính Thiên sắc mặt, hắn cũng bất giác nở nụ cười hài lòng.





Vân Chính Thiên nuốt xuống một ngụm nước bọt, lại nhìn Hỏa Phượng Kiếm trên tay không khác gì vũ khí bình thường, khàn khàn thanh âm nói: “Ngài vừa rồi đã đem hỏa nguyên tố đuổi đi, khiến cho ta không cách nào đối với hỏa nguyên tố hấp nạp lẫn sử dụng được nữa. Nhưng mà cái này năng lực, vẫn thực có tồn tại sao? Thiên địa nguyên lực các loại nguyên tố phần tử, làm sao dễ dàng gạt bỏ như thế.”





“Ngươi vừa thấy rồi đó, còn hỏi lại làm chi.” Thần bí hắc y nhân cười cười.





Mặc kệ Vân Chính Thiên nét mặt ngỡ ngàng, hắn nói tiếp: “Kế tục thứ ba hồn hoàn đi.”





Nghe tới đây, Vân Chính Thiên một mặt cười khổ gãi đầu: “Tiền bối thứ lỗi. Hồn hoàn tiếp theo của ta đang có vấn đề, tạm thời không thể triển khai kiếm thái được.”





Thần bí hắc y nhân nghe vậy, mớt chợt nhớ ra cái gì đó, cười nói: “Đúng rồi, ta quên ta quên mất. Bây giờ ngươi vẫn chưa sử dụng lại được. Bỏ qua, kế tục kiếm thái khác đi.”





Cứ như vậy, Vân Chính Thiên cùng với thần bí hắc y nhân đàm luận một hồi lâu về cách thức chưởng khống nguyên tố. Vân Chính Thiên mỗi lần triển khai kiếm thái đều được hắc y nhân chỉ điểm tận tình. Lấy hắn trí nhớ cùng khả năng lĩnh hội siêu việt, rất nhanh đem những khái niệm cơ bản nắm vững.





Cho đến khi mặt trời xuống núi, Vân Chính Thiên cùng hắc y nhân mới tạm dừng lại ăn uống một chút.





Ngồi bên đóm lửa trại, ăn ngấu nghiến một cái đùi thịt hồn thú, Vân Chính Thiên cảm thấy phi thường thư thái. Đúng thật đã lâu chưa có cảm giác như thế này.





“Tiền bối, ta có hỏi ngài một câu không?” Vân Chính Thiên ăn uống no nê, vừa ngồi xoa xoa bụng vừa hướng hắc y nhân nói.





“Ngươi nói đi.” Hắc y nhân thủy chung cầm trên tay bầu rượu, cứ hở một chút liền nốc một ngụm.





Vân Chính Thiên ngồi lại ngay ngắn, hỏi:





“Ngài rốt cuộc là ai, tại sao lại cứu ta, lại còn tận tình chỉ điểm cho ta như vậy. Ta cùng ngài cơ hồ không có nhận thức từ trước, mặc dù ta đối với ngài cảm thấy vô cùng thân quen. Còn nữa, ngài rốt cuộc sở hữu nguyên tố tất cả đều là cực hạn cấp bậc?”





Nghe xong hắn một tràn câu hỏi, hắc y nhân mém nữa phun ra toàn bộ rượu thuốc vừa uống vào, cười cười đáp:





“Tiểu tử, đây là một câu hỏi đó sao?”





Vân Chính Thiên không từ bỏ: “Nếu ngài đã từ chối không nói, như vậy ta chỉ có một thỉnh cầu.”





“Là cái gì?”





“Giải trừ tinh thần lĩnh vực, để cho ta xem dung mạo của ngài được không?” Vân Chính Thiên nói.





“Cái này . . . “ Hắc y nhân có chút lúng túng.





Vân Chính Thiên sau khi khôi phục lại một chút tinh thần lực, hắn rất nhanh đã nhận ra thế giới xung quanh đều không phải thực, mà là do một loại tinh thần lĩnh vực siêu cấp bao phủ. Mà ở đây chỉ có hắn cùng với vị tiền bối này mà thôi, và có lẽ bền ngoài người này cũng bị tinh thần lĩnh vực che giấu.





Lấy Vân Chính Thiên tu vi Linh Vực cảnh, nhưng cùng với hắc y nhân so sánh vẫn chẳng khác nào thiên soa địa viễn, muốn phá giải tinh thần lĩnh vực này là bất khả thi.





Hắc y nhân lại nốc thêm một ngụm rượu, hắn hai mắt dán chặt vào đóm lửa trại, thở dài một cái lại nói:





“Kỳ thực chỗ chúng ta đang ở, là Thiên Vực của ngươi.”





“Hả? Chúng ta về lại Thiên Vực rồi sao?” Vân Chính Thiên há hốc mồm.





“Nghe ta nói hết, sao ngươi thích chen ngang vậy hả!” Hắc y nhân tức giận mắng, sau đó nói tiếp:





“Đúng như ngươi suy đoán, hiện tại hai người chúng ta đang ở trong ta phạm vi tinh thần lĩnh vực. Bất quá diện mạo cùng năng lực mà ta sử dụng đều là thực, không phải là ảo. Ta cứu ngươi đúng thật có nguyên nhân sâu xa bên trong.”





Hắc y nhân dừng lại thở dài, Vân Chính Thiên mới nói:





“Tiền bối cứu mạng chi ân, Chính Thiên vô cùng cảm kích, đời này kiếp này cũng sẽ khắc cốt ghi tâm không bao giờ quên. Ngài đối với ta là có ân tái tạo, lại có ân chỉ dẫn. Không có ngài, Chính Thiên ta còn theo đuổi con đường tu luyện nguyên tố vô cùng sai lệch. Nếu như ngài có nỗi khổ không thể nói ra, vậy thì ta cũng không có bắt ép.”





Hắc y nhân sảng khoái gật đầu một cái, bộ dáng rất giống như đã từng trải qua vô số mất mát. Bất thình lình hắn quay sang Vân Chính Thiên, ôm lấy hai vai của hắn, có chút kích động hỏi:





“Ta quên nữa, ngươi phân thân đang ở đâu?”





Vân Chính Thiên vô thức trả lời: “Ám Thiên trở về Thiên Môn Quan, có lẽ đã hội họp đồng bọn của ta rồi.”





“Chết tiệt! Ta quên mất thời gian rồi, chúng ta đi thôi.”





Nói xong hắc y nhân tay áo phất lên, tức thì không gian ảo do tinh thần lĩnh vực xây dựng biến mất. Vân Chính Thiên nhận ra chỗ hắn đang ở đúng là Thiên Vực một phần lãnh thổ, thế nhưng lại cách rất xa Thiên Môn Quan vị trí.





“Tiền bối, ngài làm sao thế?” Vân Chính Thiên lo lắng hỏi.





“Thời gian không còn nhiều, ta phải làm cho xong việc này.” Hắc y nhân vội vàng cất bầu rượu cẩn thận vào trong giới chỉ, sau đó cũng từ trong đó hắn lôi ra một đầu to lớn hồn thú, dĩ nhiên còn sống.





Nhìn thấy đầu hồn thú này, Vân Chính Thiên nhất thời kinh hãi.





“Ám Ngân Lôi Lang Vương!”





Đúng là Ám Ngân Lôi Lang Vương bị Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc truy sát, được hắn che chở mà chạy thoát thân. Không nghĩ tới bây giờ vẫn có thể gặp lại nó, chỉ là không biết sao lại ở trong tay vị này tiền bối.





Hắc y nhân quát lớn: “Lên lưng nó. Chúng ta đi.”





“Đi đâu?” Vân Chính Thiên vừa leo lên vừa hỏi.





“Trăm dặm bên ngoài Thiên Môn Quan, Đông Bắc Thú Vực.”





Hắc y nhân nói xong, Ám Ngân Lôi Lang Vương nhãn quang lóe lên, mang theo hai người trên lưng phóng thật nhanh đi. Chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời.





. . . . . . . . . . . . . .





Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK