Mục lục
Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Chính Thiên lớn lên bình thường như bao đứa bé khác trong thôn, chỉ có một điểm đặc biệt kỳ lạ là ngay từ khi còn quấn tả, hắn đã tỏ ra vô cùng trầm tĩnh, không quấy khóc, không nhõng nhẽo cùng rất kiệm lời ê a.



Hàn Phi thời gian đầu cũng lo lắng Vân Chính Thiên có vấn đề, nàng thường xuyên mời đại phu tới xem xét chuẩn bệnh, cho đến khi tất cả đều kết luận đứa bé này hoàn toàn bình thường thì nàng mới yên tâm.



Vân Chính Thiên theo thời gian càng ngày càng lớn lên, nước da cũng sạm đi đôi chút, thể trạng cứng cáp, so với bạn đồng trang lứa thì tỏ ra khỏe khoắn hơn rất nhiều. Điều làm mọi người chú ý nhất có lẽ chính là mái tóc của hắn. Thủy chung từ đầu chí cuối hắn đều sở hữu một mái tóc màu bạch kim không xen lẫn bất cứ màu sắc nào khác. Hắn cũng đặc biệt ưa thích trang phục màu trắng, càng lớn khuôn mặt bầu bĩnh càng lộ ra vẻ tuấn tú đẹp mắt. Lại nói Vân Chính Thiên tâm tính lại có phần trầm ổn, dù là người không thân thích cũng có thể dễ dàng nhận ra, tiểu tử này hoàn toàn không giống bất kỳ đứa bé nào khác.



Người khác không biết nguyên nhân do đâu Vân Chính Thiên lại khác biệt như vậy, bất quá bản thân hắn tự nhiên rõ ràng vô cùng. Bởi vì bên trong hắn tồn tại một bí mật động trời.



Hắn là người xuyên không. Nói chi tiết hơn, Vân Chính Thiên là một kẻ sống hai kiếp, toàn bộ ký ức của kiếp trước hắn vẫn còn nhớ được đôi chút. Về chuyện hắn là ai, hắn làm nghề gì, hắn từ đâu đến thì hắn không quên một chút nào.



Kiếp trước hắn sống rất thọ, bất quá không rõ vì lý do gì sau khi từ giã hồng trần, tại thời điểm trút xuống hơi thở cuối cùng, hai mắt vừa nhắm lại, một lát mở ra thì đã xuất hiện tại nơi này.



Tỉnh dậy trong hình hài một tiểu hài tử, Vân Chính Thiên tất nhiên không có khả năng vận động xoay trở, chỉ có thể nằm chờ thời gian trôi qua để cơ thể mới được phu thê Vân Lý Tân nuôi dưỡng lớn lên một chút. Nương theo thể trạng lớn lên, những mảnh ký ức mơ hồ cũng từ từ hiện ra rồi ghép lại với nhau. Hắn tin tưởng, chỉ cần mình tiếp tục lớn lên, toàn bộ ký ức sẽ một lần nữa trở lại.



Sáu năm thời gian nhanh chóng trôi qua.



Vân Chính Thiên lúc này vừa tròn sáu tuổi, vì không biết ngày sinh cho nên phu thê Vân Lý Tân lấy ngày ẵm hắn về mà làm ngày sinh nhật.



Tại Đấu La Tinh, phàm là thiếu nhi đủ sáu tuổi, trong cơ thể sẽ có xác suất xuất hiện hồn lực gợn sóng, chỉ cần thực hiện nghi thức giác tỉnh võ hồn rồi lại dựa vào tiên thiên hồn lực cấp bậc được đo đạc thì sẽ xác định được hắn có khả năng tu luyện hay không.



Nếu như ngươi có thể tu luyện hồn lực, điều đó chứng tỏ ngươi đã bước vào hồn sư giới. Ba vạn năm trước hoặc là bây giờ, hồn sư tại Đấu La Đại Lục đều có địa vị siêu nhiên. Bởi vì chỉ có hồn sư mới có khả năng đối đầu với hồn thú mà thôi. Người bình thường tuyệt đối không thể làm được.



Cho nên có rất nhiều gia đình hy vọng, trải qua quá trình giác tỉnh võ hồn, con cháu của họ nếu có thể may mắn trở thành một tên hồn sư, như vậy cả gia tộc sẽ được thơm lây.



Vân Chính Thiên hiện tại cũng như bao đồng bạn khác, hắn rất mong chờ quá trình giác tỉnh võ hồn ngày hôm nay, dù đã sống một kiếp người nhưng nội tâm vẫn vô cùng háo hức. Bởi vì đây là ngày đánh dấu việc hắn thực sự đặt chân vào một thế giới tu luyện đầy mới lạ.



Kiếp trước hắn là một thiên tài kiếm đạo, một thân tu vi luyện kiếm đến mức lô hỏa thuần thanh, xuất thần nhập hóa. Bây giờ trọng sinh tại Đấu La Tinh, không biết sẽ có võ hồn như thế nào đây.



“Nếu là Kiếm, vậy thì tốt quá.” Vân Chính Thiên vuốt ve thanh kiếm gỗ trên tay, trong lòng tự nhủ.



Một vạn năm trước về trước chính là thời kỳ hồn đạo khoa học tiến bộ đến mức chóng mặt. Nhân loại sau khi chinh phục được đại dương đã đồng thời phát hiện hai mảnh đại lục, lần lượt đặt tên là Thiên Đấu Đại Lục và Tinh La Đại Lục. Còn Đấu La Đại Lục vốn đã bị Nhật Nguyệt đế quốc thống nhất, đổi tên thành Nhật Nguyệt Liên Bang. Đây chính là tam đại lục địa chủ lưu của Đấu La Tinh lúc bấy giờ.



Bât quá đó là chuyện rất xa xưa. Hiện tại Nhật Nguyêt Liên Bang, Tinh La Đại Lục cùng phần lớn Thiên Đấu Đại Lục chính là Thú Vực. Chỉ còn một phần nhỏ Thiên Đấu Đại Lục được nhân loại gầy dựng lại, xưng là Nhân Vực.



Tuy nói Nhân Vực diện tích hiện tại nhỏ bé, không thể so với bất luận thời đại nào lúc trước nhưng cũng tương đối đủ sống, không quá chật chội. Nhân Vực này vẫn có nhiều tông môn hoạt động, nhiều học viện mở cửa dạy học. Không khác gì so với Đấu La Tinh ba vạn năm trước.



Đứng đầu Nhân Vực hiện tại là Vực chủ, nghe nói người này tu vi rất cao, hành tung rất khó gặp. Bên dưới Vực Chủ là các vị thành chủ phân chia quản lý các tòa thành trong Nhân Vực, bọn họ xây dựng hệ thống Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn để kiểm soát và quản lý hầu hết hồn sư trong Nhân Vực.



Hàng năm Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn sẽ phụ trách tiến hành giác tỉnh võ hồn cho các đứa nhỏ đủ sáu tuổi.



Võ hồn chính là một phần cơ thể của nhân loại trong thế giới này, phàm là người bình thường, khi đủ sáu tuổi sẽ trải qua nghi thức giác tỉnh để đánh thức võ hồn đang ngủ say bên trong.



Võ hồn rất đa dạng chủng loại và hình dáng. Ví dụ như Vân Lý Tân võ hồn chính là một cái liềm, là khí võ hồn, tuy có khả năng gây ra sát thương nhưng hắn lại không có hồn lực phối hợp, cả đời không thể tu luyện trở thành hồn sư. Cuối cùng cái liềm đó được hắn dùng để gặt lúa, trở thành một tên nông dân chính hiệu.



Nói cách khác, võ hồn chỉ thực sự hữu dụng khi có hồn lực toàn diện hỗ trợ. Nắm giữ được hồn lực, có thể trở thành hồn sư, chính là nắm giữ vận mệnh của mình.



Bất quá dân số Nhân Vực tuy vẫn không ít nhưng muốn xuất hiện hồn lực đã khó càng thêm khó. Nhiều người nói rằng đây là do tà hồn lực tạo ra ảnh hưởng trực tiếp lên huyết thống của nhân loại. Rất nhiều gia tộc không thể truyền thừa được huyết mạch của mình xuống cho hậu bối, vì vậy mà rất nhiều đỉnh cấp võ hồn dần dần mai một rồi tan biến theo dòng thời gian.



Bỏ qua chuyện đó, hàng năm đến thời điểm giác tỉnh võ hồn, đại đa số bậc phụ huynh đều hy vọng con cháu mình nắm giữ được hồn lực, nhờ đó gia đình sẽ đỡ khó khăn hơn trong thời đại hiện tại.



Doanh traị Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn nằm ở ngoại vi Long Thần thành, hôm nay nơi này đặc biệt đông đúc.



Long Thần thành nhân số vượt quá mười ngàn hộ dân. Lúc này tập trung trước doanh trại là hàng dài dòng người đang xếp hàng đợi đến lượt.



Vân Chính Thiên cũng có mặt, đi cùng với hắn là phụ thân Vân Lý Tân.



Sáu năm nay, Vân Lý Tân cùng Hàn Phi đã chăm sóc Vân Chính Thiên như con ruột của mình, hai người hết mực yêu thương vun đắp cho hắn. Bởi vì Hàn Phi không may mắc bệnh lạ nên không thể sinh con được, cho nên Vân Chính Thiên như một món quà được trời cao ban tặng cho phu thê họ, sự xuất hiện của hắn thổi một làn gió ấm áp đến cho họ, đặc biệt là Hàn Phi.



Vân Chính Thiên nhớ được ký ức của kiếp trước, cho nên với thân thế của mình hắn rất rõ, biết được Vân Lý Tân cùng Hàn Phi không phải cha mẹ ruột nhưng hắn vẫn chưa bao giờ lên tiếng đề cập.



Bởi vì những người này dù sao cũng có công ơn nuôi nấng hắn từ một tiểu hài tử nhỏ bé dần dần lớn lên, ít nhiều trong lòng của hắn cũng nảy sinh một chút tình cảm. Bản thân hắn cũng tự nhận thấy, sau khi trọng sinh tính cách của mình có một chút thay đổi, hiện tại hắn là một người rất coi trọng tình nghĩa, hắn nguyện một mực làm tiểu hài tử ngoan ngoãn, gọi Vân Lý Tân là cha, gọi Hàn Phi là mẹ.



“Chính Thiên, một lát vào trong đó nhớ phải bình tĩnh. Võ hồn chắc chắn sẽ có nhưng nếu như hồn lực không xuất hiện cũng không sao, chúng ta hảo hảo làm nông, cha sẽ chỉ con cách trồng mọi thứ.”



Vân Lý Tư nhe răng cười nói. Hắn vốn là như vậy, tính tình thật thà, nghĩ gì nói đó. Đối với tính cách này của cha, Vân Chính Thiên cũng cực kỳ ưa thích.



“Ta biết rồi, lão cha đừng lo lắng mà.”



Vân Chính Thiên cười nói, đôi mắt to tròn với hàng lông mi dài màu bạch kim khiến hắn từ nhỏ đã soái hơn bất kỳ đứa trẻ đồng lứa nào. Vân Chính Thiên cũng bất đắc dĩ phát hiện, kiếp này của hắn đặc biệt ưa thích màu trắng. Đến y phục ngày thường đều chỉ một màu trắng làm chủ đạo, chỉ có phụ kiện là màu đen mà thôi.



“Người tiếp theo.”



Nhân viên phụ trách báo danh lần lượt đọc tên từng người tiến vào bên trong. Thời gian dần dần trôi qua, có rất nhiều người ra ra vào vào, chỉ là số lượng người thành công giác tỉnh võ hồn có hồn lực phụ trợ vô cùng hiếm hoi. Từ nãy đến giờ chỉ thấy chưa đếm được mười đầu ngón tay số lượng đứa trẻ thành công. Đa phần đều mang vẻ mặt buồn bã ra về.



Vân Chính Thiên họ Vân liền xếp gần cuối danh sách, một lúc rất lâu sau mới nghe được tên hắn xướng lên.



“Vân Chính Thiên.”



“Cha, ta đi trước, hy vọng sẽ khiến ngươi kinh hỷ một phen.”



Quăng lại cho lão cha một nụ cười tự tin, Vân Chính Thiên bật người đứng thẳng dậy chạy đi. Vân Lý Tân nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của hắn, trong lòng không khỏi ấm áp.



“Thằng nhóc, thật biết làm người khác vui.” Vân Lý Tân cười đáp sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống nghỉ ngơi.



Hắn tiến vào bên trong doanh trại, theo hướng dẫn trực tiếp đi thẳng vào một cái lều quân sự to lớn. Trong lều bài trí một ít đơn giản nội thất, mang dáng vẻ cổ điển. Ở giữa lều có vẽ một vòng tròn, xung quanh vòng tròn lại có vô số đạo văn tự cổ xưa đang lập lóe phát ra ánh sáng trắng.



“Ngươi là Vân Chính Thiên?”



Đột nhiên một thanh âm trầm ổn vang lên.



Vân Chính Thiên quay đầu lại, đó là một vị trung niên thân mặc chiến bào. Người này dáng vóc tráng kiện, so với Vân Lý Tân không sai biệt lắm. Bất quá khí thế tỏa ra lại khác hẳn, đúng chất con nhà lính. Gương mặt hắn không nộ mà uy, xem ra đã kinh qua nhiều trận chiến nguy hiểm.



“Vâng, chào ngài. Ta là Vân Chính Thiên. Ngài khỏe a?” Hắn cung kính hồi đáp.



Vị trung niên mặc chiến bào có chút bất ngờ, không nghĩ tới sáu tuổi nhi đồng lại có thể đối đáp trầm tĩnh như vậy, bất quá rất nhanh hắn liền quẳng ấn tượng này sau đầu.



“Được rồi, ta là người phụ trách giám sát qui trình giác tỉnh, ngươi mau đứng vào vòng tròn kia, sau đó ngưng thần thả lỏng hết sức”.



Vân Chính Thiên lập tức làm theo. Hắn đối với một số kiến thức cơ bản của Đấu La Đại Lục cũng có hỏi qua, qui trình này sẽ nhanh chóng diễn ra rồi kết thúc, sau đó liền tự xem kết quả.



Lúc Vân Chính Thiên bước vào bên trong vòng tròn, hắn cảm nhận được một cỗ thoải mái cảm giác đang từ từ lan rộng trong kinh mạch. Nhìn kỹ lại một chút vòng tròn này, thì ra nó được kết hợp từ rất nhiền pháp trận trận văn a.



“Ta bắt đầu.”



Trung niên chiến bào hô lên một tiếng sau đó hai tay hắn bắt đầu kết ấn. Ngay lập tức một cột sáng từ dưới đất dâng lên, bao trùm Vân Chính Thiên thân thể ở bên trong, sau đó ánh sáng giống như quang hoa phản xạ đến mọi ngóc ngách trong căn lều và cuối cùng tất cả đều hội tụ tại Vân Chính Thiên thân thể.



Cảm giác thoải mái lúc nãy bỗng nhiên sôi trào hơn hẳn, khiến cho Vân Chính Thiên khẽ run rẩy một phen. Bất quá hắn vẫn nhắm mắt đứng đó, trên người hào quang từ từ tỏa sáng, kỳ diệu hoa văn cũng theo đó nở rộ. Vân Chính Thiên lúc này tỏa ra một loại khí chất vô cùng kỳ lạ, đẹp mắt.



Trung niên chiến bào nhìn thấy một màn này trong lòng cũng khẽ động, giám sát giác tỉnh võ hồn mấy chục năm nay mới lần đầu tiên chứng kiến một màn kiều diễm như thế này.



Hắn thân là đội trưởng của một tiểu đội thuộc Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn đóng ở Long Thần thành, tu vi chính là Hồn Tông cấp bậc, đối với võ hồn cũng cực kỳ am hiểu. Lúc này hắn cũng phải nhíu mày, không phải vì màn tuyệt diễm này kéo dài hơn bình thường mà hắn cảm nhận được trong không khí có một cỗ kiếm ý dao động mãnh liệt.



“Thật là một cái cường đại khí tức, mau cho ta được xem rốt cuộc Long Thần thành có tuyệt thế võ hồn đản sinh hay không.”.



Trung niên chiến bào trong lòng không giấu được sự hy vọng.



Võ hồn vốn phân ra hai loại chủ yếu là khí võ hồn và thú võ hồn. Thú võ hồn công hiệu như tên gọi, ngươi có khả năng phụ gia lên cơ thể thuộc tính của loại hồn thú đó, từ ngoại hình cho đến năng lực chiến đấu. Đa số hồn sư có thú võ hồn đều đi theo con đường chiến hồn sư. Khí võ hồn chính là toàn bộ những thứ còn lại trừ đi thú võ hồn. Nói cách khác tùy vào chủng loại võ hồn sẽ có những phương pháp tu luyện khác nhau.



Ngắn ngủi vài lần hô hấp, bạch quang bên ngoài đã dần dần ảm đạm, sau đó tất cả dần dần ngưng tụ tại Vân Chính Thiên trên người rồi lan đến toàn bộ tứ chi. Hít sâu một hơi, Vân Chính Thiên hai mắt chậm rãi mở ra, một vòng kiếm ý lăng lệ đột nhiên xuất hiện rồi biến mất. Tại cổ tay của hắn có thêm một đạo bạch kim hoa văn kỳ lạ đang không ngừng nhấp nháy.



“A! Xin chào ngài, ngài xem ta có thành công hay không?”



Vân Chính Thiên không nhịn được lập tức lên tiếng hỏi.



Chỉ thấy trung niên chiến bào gương mặt vẫn còn há hốc vì màn trình diễn tuyệt diễm vừa rồi, Vân Chính Thiên phải lên tiếng lần thứ hai thì hắn mới tỉnh lại. Bất giác ho khan vài cái rồi tiến lại gần kiểm tra cơ thể Vân Chính Thiên.



Một lúc sau gương mặt hắn càng trở nên xúc động, cứ như trước mắt hắn là một tình huống đã nhiều năm qua chưa có xuất hiện.



“Tiên thiên mãn hồn lực ! Ông trời ơi ngươi không chỉ có hồn lực xuất hiện mà còn đạt tới tiên thiên mãn hồn lực”. Trung niên chiến bào khẽ rên lên.



“Tiên thiên mãn hồn lực.” Vân Chính Thiên chính mình cũng lắp bắp kinh hãi.



Đây là ý vị gì. Giác tỉnh võ hồn quá trình sẽ có xác suất xuất hiện hồn lực, mà cấp độ hồn lực khởi điểm ban đầu càng cao, thì về sau tốc độ tu luyện càng nhanh chóng. Mà cấp độ hồn lực ban đầu chia từ cấp một đến mười cấp, gọi là mãn cấp. Mãn cấp chính là đẳng cấp cao nhất của hồn lực khởi điểm có thể có được.



Vân Chính Thiên chính là một cái tiên thiên mãn hồn lực cấp bậc, vừa thức tỉnh liền là hồn sĩ cấp mười. Như vậy làm sao trung niên chiến bào kia không cả kinh cho được. Nhớ năm xưa hắn tham gia giác tỉnh võ hồn, chỉ đạt được tiên thiên hồn lực cấp năm a.



Trung niên chiến bào không còn vẻ từ tốn như lúc đầu, hắn đối Vân Chính Thiên lên tiếng hối thúc: “Ngươi mau phóng thích võ hồn cho ta xem một chút”.



“Vâng.”



Vân Chính Thiên trong lòng cũng một trận háo hức, bàn tay khẽ lật, đạo văn tự bạch kim nhanh chóng nhấp nháy, nhu hòa hồn lực trong cơ thể vận chuyển lần đầu tiên làm hắn không khỏi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.



Bạch kim quang lóe lên một cái rồi dần dần ngưng tụ thành một đoàn hào quang.



“Là khí võ hồn? Được lắm, để xem hình dạng là cái gì.” Trung niên chiến bào đã hết nhịn được.



Ngay lập tức hắn đã có câu trả lời, hào quang kia nhanh chóng ngưng hình để lộ ra võ hồn của Vân Chính Thiên. Lúc này hai mắt trung niên chiến bào ngưng lại chăm chú quan sát.



“Đây là … Kiếm?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK