Ba người đàn ông găp lại nhau, đổi lại chính là một đêm say khướt. Vân Chính Thiên chưa bao giờ uống rượu nhiều như vậy, cũng không có đem hồn lực bảo hộ đại não, để mặc cho rượu đem mọi phiền muộn lo lắng trong lòng giải tỏa hết đi.
Ngươi một chén, ta một chén. Rượu vào lời ra. Cứ như vậy ngồi đến suốt đêm.
Trong ba người tửu lượng Ngạo Thiên Long khá nhất, Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân đã ngà ngà say thì hắn vẫn còn khá tỉnh táo.
“Chính Thiên, ngươi nói Tử Anh Tinh Vương Thú kia, bị ngươi lừa cho một vố, rốt cuộc cam tâm tình nguyện trở thành ngươi hồn linh sao. Khặc, chuyện cổ tích như vậy vẫn thực sự xảy ra, ta phục ngươi rồi.”
Ngạo Thiên Long nhè nhè nói.
Vân Chính Thiên nhấc chén lên, lại uống một ngụm, sau đó mơ màng nói:
“Không phải cái gì lừa gạt! Là nàng thấy ta tiềm năng cho nên mới đồng ý qui thuận a.”
“Hức, coi như là vậy đi, nhưng trước đó nếu không phải ngươi tính kế nàng, vậy thì cũng không có chuyện đàm phán kia. Từ đầu nàng đã định sẵn sẽ không thoát khỏi ma trảo của ngươi rồi. Khặc khặc.” Ngạo Thiên Long cầm bình rượu nốc lấy lấy để.
Lương Thế Nhân bên cạnh cầm chén rượu trong tay mà chưa dám uống nữa, hoa mắt chóng mặt, mọi thứ trước mắt hư hư ảo ảo, nhưng cũng gật gù cái đầu phụ họa:
“Đúng mà, lão đại tiềm năng không ai sánh được. Mà Tử Anh Tinh Vương Thú kia là cái gì vậy?”
Ngạo Thiên Long tức giận cốc đầu hắn một cái: “Đồ điên, chúng ta nói qua cái đoạn này nãy giờ rồi. Say quá rồi hả.”
Lương Thế Nhân cười hắc hắc, xua tay nhè nhè nói: “Không, để ta nói. Lão đại! Ngươi là ta ân nhân, là ta chí cốt huynh đệ. Sau này, Thế Nhân ta sẽ luôn đi với ngươi, ta phải giúp ngươi đứng trên đỉnh của thế giới a. Hức hức.”
Vân Chính Thiên bỗng nhiên choàng tay ôm lấy bả vai của Lương Thế Nhân, cười nói:
“Ta không muốn đứng một mình, ngươi phải đứng chung với ta.”
“Này, các ngươi quên ta rồi sao.” Ngạo Thiên Long nức nở nói.
Đêm hôm đó, hậu hoa viên bừng bừng sức sống, cả ba người bọn hắn vừa uống vừa hát, cho đến khi say bí tỉ đến mức lăn ra đất mà ngủ. Duy chỉ có Vân Chính Thiên là được dìu về phòng, còn hai người kia bị Đinh Hương cho nằm đó tới sáng. Nàng giải thích là do hai người bọn hắn tập hư Minh Chủ a.
Sáng hôm sau tỉnh lại, đầu óc vẫn bị rượu tính làm cho quay vòng vòng. Vân Chính Thiên hít mạnh một hơi, đem hồn lực đả thông lại kinh mạch, tâm trạng dần dần ổn định lại, rốt cuộc trở lại dáng vẻ tính táo. Đạt tới trình độ này, điều khiển hồn lực vận hành trong cơ thể là điều quá dễ dàng, bất quá, hắn bắt đầu ưa thích cảm giác uống rượu đến say kia, lúc đó tựa như mọi hòn đá đang đeo trên lưng đều tự động rơi xuống.
Vô lo, vô nghĩ, chỉ cần hưởng thụ mà thôi.
Ngày hôm nay, Thiên Minh Thần Triều lần đầu tiên khai mở hội nghị quan trọng. Bên trong Minh Chủ điện, những nhân vật cao cấp đã sớm có mặt đầy đủ.
Tứ đại hộ pháp, Thiên Phong lão tổ, mấy vị thống lĩnh ai nấy đều mang vẻ mặt trầm trọng, trên người tỏa ra hừng hực chiến ý. Bởi vì thời khắc bọn họ giành lại những tấc đất của tổ tiên bị kẻ thù chiếm đóng hàng ngàn năm đã tới, làm sao không sốt sắn cho được.
“Minh Chủ tới.” Đinh Hương thanh âm bên ngoài truyền vào, ở sau lưng nàng là Minh Chủ Thiên Minh Thần Triều, Vân Chính Thiên. Ngoài ra còn có hai gương mặt mới đến từ Nhân Vực, Lương Thế Nhân và Ngạo Thiên Long theo sau.
Thế Nhân, Thiên Long hai người chỗ ngồi trong triều được sắp xếp ở vị trí ngang hàng với tứ đại hộ pháp. Mặc dù nhìn qua hai người bọn hắn còn rất trẻ tuổi nhưng trong triều không có ai dám khinh thường, bởi vì trên người bọn hắn truyền tới lực lượng không khác gì cự long đang ngủ say a.
Đã là bằng hữu của Minh Chủ, tự nhiên không phải là thường nhân rồi.
Vân Chính Thiên ngồi lên vương tọa, hắn hai mắt sáng ngời như tinh quang, thần thái sáng lạn khiến không ít người vì vậy mà tâm trạng háo hức cả lên. Vào thời khắc này, những người bên dưới đều tràn ngập hy vọng, vị Minh Chủ trên kia sẽ đem lại sự tự do cho hàng vạn người trên Lưỡi Quỷ đại đạo.
Vân Chính Thiên quét mắt một lượt những người có mặt, sau đó chậm rãi nói:
“Chư vị, hôm nay chúng ta khai mở hội nghị, là để tìm ra kế hoạch cho trận chiến quan trọng sắp tới. Trận này cũng là trận mở màn cho chiến dịch của chúng ta, tự nhiên không thể nào thất bại được. Mặc dù trong lòng đã có dự định từ trước, nhưng ta vẫn rất cần nghe ý kiến của các vị, cứ mạnh dạn nêu lên cá nhân ý kiến của mình, cần thiết ta sẽ thay đổi lại kế hoạch là được.”
Kim hộ pháp Thiên Chí Vỹ bước lên trước hết, cung kính nói:
“Minh Chủ, chúng thuộc hạ có đề xuất như thế này. Hiện tại Thiên Minh thành chúng ta nằm ở phía nam, cho nên muốn từ đây mở rộng bờ cõi thì phải cần đánh về phía bắc là chủ yếu, cho nên bọn chúng nhất định sẽ tụ tập tại đây. Lấy Kim Long Binh Đoàn và Thiết Ưng Binh Đoàn làm tiên phong chủ lực, trực tiếp tiến công về phía bắc, đánh thẳng vào vị trí tập trung nhiều hồn thú nhất, đồng thời thu hút tà hồn sư tập trung lại. Mục đích là để hạ thấp lực phòng ngự ở những nơi khác, sau đó mũi tấn công chính sẽ giao cho Ngân Long Binh Đoàn, đánh về các vị trí còn lại, đánh tới đâu chắc tới đó.”
Ngân hộ pháp Thiết Thiên Kỳ cũng bước tới tiếp lời:
“Theo kế hoạch thì Kim Long Binh Đoàn cùng Thiết Ưng Binh Đoàn sẽ phô trương thanh thế thật lớn, ép cho hồn thú phải dốc lực lượng chống trả. Đến lúc đó thuộc hạ sẽ dẫn dắt Ngân Long Binh Đoàn, toàn lực tấn công về hướng đông, phối hợp với căn cứ của các bộ lạc gần đó, tạo thành một vành đai phòng ngự vững vàng. Sau đó cố gắng thật nhanh tạo thành nhiều vòng đai như vậy. Đến khi kẻ thù biết được thì đã muộn rồi, muốn công phá những vành đai phòng ngự này tuyệt không dễ dàng. Bởi vì chúng ta có không ít pháp trận sư, cho bọn họ đủ thời gian bố trí pháp trận, tin chắc phòng ngự sẽ vững như bàn thạch.”
Sau lưng chúng thần gật đầu liên tục, kế hoạch của tứ đại hộ pháp phải nói rất chu toàn Cho dù Kim Long Binh Đoàn cùng Thiết Ưng Binh Đoàn không bị hồn thú tập trung hỏa lực cản trở, vậy thì chỉ cần một đường quét tới là xong. Về phía Ngân Long Binh Đoàn, phải nắm được thông tin từ phía Kim hộ pháp thì bọn họ mới xuất động, căn bản cũng không sợ rơi vào bẫy của địch.
Vân Chính Thiên nghe xong mặt vẫn không biểu cảm, hắn lại quay sang hỏi Thiên Phong lão tổ:
“Tiền bối, ngươi thấy kế sách của Kim hộ pháp thế nào?”
Thiên Phong lão tổ trịnh trọng đáp:
“Tứ đại hộ pháp kế sách có thể nói rất chu toàn, nhưng vạn nhất hỏa lực của bọn chúng mạnh hơn so các ngươi dự đoán thì sao. Các ngươi tin chắc chỉ cần hai đại quân đoàn liền có thể chống đỡ hỏa lực của cả trăm con hồn thú tụ tập một chỗ? Phải biết quần chiến không phải chúng ta thế mạnh, sâm lâm lại là địa lợi đối với hồn thú. Không phải lão phu miệng quạ, nhưng lỡ như có bất trắc một trong bốn cái binh đoàn bị diệt, vậy thì Thiên Minh Thần Triều nguyên khí đại tổn thương. Sau này sẽ trở thành miếng mồi ngon cho bọn chúng.”
Thiên Phong lão tổ nói rất đúng, hiện tại không biết rõ thực lực đám hồn thú này ra sao, số lượng như thế nào. Mà phát động toàn bộ lực lượng tham gia ứng chiến không có bảo lưu như vậy, vạn nhất thua trận thì không cần phải nói tới nữa rồi.
Ngân hộ pháp Thiết Thiên Kỳ nhướng mày lên hỏi:
“Thiên Phong lão tổ, hay là ngươi trực tiếp ra trận, có ngươi áp trận như vậy sẽ không lo sự tình diễn ra như ngươi nói.”
Trong triều có nhiều người gật đầu tán thành ý kiến của Thiên Phong lão tổ, tốt xấu gì lão cũng là Phong Hào đấu la thực lực, tại Lưỡi Quỷ này những kẻ có thể đánh với lão không vượt quá năm đầu ngón tay.
Bất quá, Đinh Hương lại tuyệt nhiên lắc đầu:
“Không thể để Thiên Phong lão tổ ra mặt sớm như vậy được. Các ngươi cũng biết chuyện chúng ta có Thiên Phong lão tổ là Phong Hào đấu la đang là bí mật. Nếu như để tà hồn sư biết được chuyện này, bọn chúng còn có gan đối đầu hay sao. Ta chỉ sợ đến lúc đó Tà Hồn Điện phái tới một đám Phong Hào đấu la cường giả, như vậy là hết chơi.”
Phải biết Thiên Minh Thần Triều có thể tự do kiến thiết cùng hoạt động, căn bản là do nó không phải cái gai trong mắt Tà Hồn Điện bên kia.
Gì chứ? Một đám ô hợp không có kẻ nào đạt tới Phong Hào đấu la đang xây dựng triều đại sao? Chuyện nực cười này mà cần Tà Hồn Điện cường giả nhúng tay vào? Để bọn chúng tự sinh tự diệt là được.
Nắm bắt được điểm mấu chốt này, cho nên chuyện Thiên Phong lão tổ tồn tại, tuyệt nhiên phải giấu kín.
Vân Chính Thiên gật đầu nói:
“Vẫn là Đinh tổng quản nói chính xác. Được rồi, ta đã quyết định.”
Bên dưới đồng loạt nín thở chuẩn bị nghe Minh Chủ hạ lệnh phân công.
“Thiên Phong lão tổ ngài lần này nhiệm vụ sẽ là tọa trấn Thiên Minh thành, phối hợp với Cấm Vệ Quân thủ hộ tại đây, đề phòng tà hồn sư giảo hoạt đối với chúng ta đánh lén. Kim Long, Ngân Long, Thiết Ưng tam đại binh đoàn, hợp với nhau trở thành một chi mũi nhọn duy nhất. Bất quá không cần đem toàn bộ người đi, lựa chọn cho ta năm mươi người tinh anh là được, số còn lại đặt ở hậu phương, một khi cần mới điều động. Sau đó các ngươi cứ thực hiện kế hoạch thiết lập vành đai như Ngân hộ pháp đã nói. Còn chuyện trở thành con mồi thu hút địch nhân ở phía bắc, giao cho ba huynh đệ bọn ta.”
Nghe được Minh Chủ lời này, hết thảy trong triều đều xuất hiện kinh hãi chi sắc. Hắn là muốn, ba huynh đệ bọn hắn đơn phương độc mã xông lên phía bắc, rất có thể sẽ phải trực tiếp đối đầu với cả toàn quân đám hồn thú tụ tập sẵn ở bên trong.
“Minh Chủ, ngài nói thật?” Thiên Phong lão tổ cũng không khỏi kinh ngạc nhìn hắn.
Vân Chính Thiên ánh mắt tràn ngập tự tin, với hắn mà nói đi chung với Ngạo Thiên Long và Lương Thế Nhân, còn tốt hơn gấp trăm lần đi chung với một cái Binh Đoàn ngàn người. Bởi vì bọn hắn cá nhân thực lực đủ mạnh mẽ, cho dù có bị vây giết thì với ba người thủ đoạn đào tẩu vẫn không có chút nguy cơ nào.
Chưa kể chỉ có ba người thì sẽ không bị vướng bận tay chân khi triển khai quần thể công kích hồn kỹ. Cho nên trong tình cảnh này, lấy ba người hiệu quả làm việc, tuyệt đối hơn nhiều so với mấy cái Binh Đoàn hàng trăm người kia.
Thân là Minh Chủ, trận khai mạc này làm sao hắn không có tham gia đây. Cho nên để nắm chắc phần thắng, hắn cần phải dốc hết sức mình.
“Chúng ta ba người sẽ cẩn thận tiến vào, nếu như khả thi liền khởi xướng công kích quấy phá. Tranh thủ thu hoạch thời gian cho tam đại Binh Đoàn các ngươi thực hiện kế hoạch. Nên nhớ, không phải cứ đông người là chắc thắng, còn dựa vào tình hình khách quan trên chiến trường lúc đó nữa. Năm mươi người, tuyệt đối không hơn.”
Vân Chính Thiên chậm rãi nói.
Tùy lấy hắn thân phận Minh Chủ nhưng lại nhận lãnh nhiệm vụ nguy hiểm nhất, làm cho mọi người có chút không nỡ. Bất quá cũng chỉ có vậy mới có thể đảm bảo trận chiến khai mạc này phần thắng nắm chắc hơn. Chỉ cần một trận thắng, sỹ khí tam quân dâng cao. Còn ngược lại nếu thua, như vậy phải rất lâu nữa mới có dũng khí tiến công trở lại.
“Chúng thần lĩnh chỉ.” Đại điện trầm thấp tiếng cung kính. Minh Chủ đã trực tiếp ra lệnh như vậy, căn bản bọn hắn cũng không dám phản bác, chỉ có thể nghiêm túc làm theo.
Hội nghị nhất trí thông qua, tam đại Binh Đoàn sẽ án binh bất động trong năm ngày, để đề phòng tai mắt của địch nhân đánh hơi được kế hoạch. Còn Vân Chính Thiên, Lương Thế Nhân, Ngạo Thiên Long ba người, thì trong đêm đó đã âm thầm rời khỏi Thiên Minh thành, thẳng về hướng bắc mà đi.
. . . . . . . . . . . . . .
Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.
Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK