Mục lục
Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tóc đen Vân Chính Thiên cảm nhận ánh mắt Mã Thiên Hoa có sự biến hóa, hắn cố gắng giữ vững tinh thần, nhìn nàng thật sâu, lại nói:



“Khi ta rơi xuống Huyết Hải bên dưới, ta đã tìm được một nơi gọi là Huyết Đô. Vì bảo vệ tính mạng, ta phải trốn vào trong Huyết Đô này. Nơi đó một mảnh giết chóc tràn lan, sát niệm muốn chạm vào chín tầng trời Ở đó một thời gian, tâm tình của ta đã bị thay đổi rất nhiều.”



Mã Thiên Hoa lắng nghe Vân Chính Thiên nói bằng sự mạnh mẽ lạ thường. Không ngờ bên dưới Huyết Hải lại tồn tại một Huyết Đô huyền bí như vậy.



Ngọc thủ duỗi ra vuốt mái tóc đen của hắn, Mã Thiên Hoa nói:



“Kể cho ta nghe về thứ này đi.”



Vân Chính Thiên gật đầu, nói:



“Ở trong Huyết Đô, ta gặp được cơ duyên hiếm có. Vì vậy trong cơ thể hiện tại chảy xuôi một loại gọi là hắc hóa lực, nó khiến cho ta có thể đem thực lực trong nháy mắt tăng vọt, nhưng cũng vì vậy mà làm ta không thể kiềm chế được tâm tình. Cũng tại ở Huyết Đô đó, ta gặp được một người, nàng xinh đẹp, táo bạo và rất yêu thích ta. Nàng gọi là Vĩnh Lăng.”



Sau đó Vân Chính Thiên từ từ đem mọi thứ giải bày ra, từng chút từng chút một truyền vào trong tai của nàng. Ban đầu nàng cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, thế nhưng càng nghe, sắc mặt nàng càng kịch biến.



Nhất là khi nàng nghe tới đoạn Vân Chính Thiên cùng Vĩnh Lăng đêm hôm đó. Ân ái nam nữ tình huống diễn ra, nước mắt của nàng không biết từ lúc nào rơi đầy mặt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.



Nghe chuyện nam nhân của mình làm chuyện đó với người con gái khác, ai ai cũng không thể ngăn cản cảm giác đau đớn, tuyệt vòng đang từ từ xâm lấn tinh thần.



“Vĩnh Lăng bây giờ đang ở đâu? ” Mã Thiên Hoa kiềm chế cảm xúc lại, hỏi.



Thở dài một cái, Vân Chính Thiên khổ sở nói ra: “Nàng đã chết, là vì ta mà chết.”



Dứt lời, Vân Chính Thiên một tay khẽ vung lên, tức thì trong lòng bàn tay của hắn, có một đạo thân ảnh nhỏ bé hiện ra. Đạo thân ảnh này tuy có vài phần mờ nhạt, nhưng Mã Thiên Hoa vẫn nhìn được rất rõ ràng, là một đạo thiếu nữ thân ảnh, nàng rất xinh đẹp.



“Là nàng sao? Rất đẹp a.” Mã Thiên Hoa có chút yếu ớt nói.



Vân Chính Thiên lắc đầu, nói: “Là một phần năng lượng trích xuất từ linh hồn của nàng. Vĩnh Lăng chi mộ là đặt tại Huyết Đô, để nơi đó bảo vệ cho linh hồn yếu ớt của nàng. Ta trước giờ đều mang theo, vạn nhất linh hồn căn nguyên của nàng ở Huyết Đô xuất hiện vấn đề gì, ta liền lập tức quay trở lại bảo hộ nàng.”



Vân Chính Thiên đệ nhị võ hồn có khả năng thao túng linh hồn, hắn đã dùng kỹ năng này để Vĩnh Lăng có thể ở gần với hắn. Để hắn hảo hảo quan tâm nàng.



Mặc dù Vực Chủ đã đáp ứng không vội vã phá hủy Huyết Đô, để linh hồn Vĩnh Lăng có một nơi trú ngụ, đến khi Vân Chính Thiên có được thực lực, hắn sẽ quay trở lại để cùng nàng đi chu du Đấu La Đại Lục, hoàn thành tâm nguyện của nàng khi còn sống.



Nói tới Vĩnh Lăng, hắn hai mắt bất giác nhắm chặt lại, bởi vì nội tâm của hắn gào hét như muốn nổ tung ra, cái chết của Vĩnh Lăng vẫn còn đọng lại trong hắn nhiều như vậy, mỗi lần nghĩ đến đều đau xé tận tâm can.



Chuyện cần nói, cũng đã nói xong, Vân Chính Thiên dùng chính sự chân thành của mình nói ra tất cả mọi thứ chôn sâu trong lòng hắn. Hắn đã sẵn sàng đón nhận sự giận dữ của nàng.



Cho dù Mã Thiên Hoa có mắng, có đánh hắn như thế nào hắn cũng không phản kháng. Bởi vì hắn không có tư cách làm như vậy.



Thề non hẹn biển với một người, vậy mà lại yêu thích một nữ nhân khác, lại cùng nàng ân ái. Hắn không dám nghĩ trên đời có người nào cam chịu được chuyện này.



Lương Thế Nhân ở bình đài cách đó không xa, không muốn nghe cũng nghe được phần lớn câu chuyện, không muốn thấy cũng thấy được sự biến hóa trên người Vân Chính Thiên.



Lúc này hai mắt hắn tràn ngập phức tạp. Không ngờ Vân Chính Thiên rơi xuống Huyết Hải chỉ vỏn vẹn mấy ngày, liền dẫn tới biết bao cố sự như vậy. Nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ không chịu được mà vùi thây trong Huyết Đô.



“Lão đại, phải trông chờ vào ngươi rồi.”



Lương Thế Nhân khẽ lắc đầu, đối với chuyện nam nữ rối tung này, hắn cũng không thể giúp ích được gì cho Vân Chính Thiên, chỉ có thể ở bên kia âm thầm cổ vũ cho hắn.



Mã Thiên Hoa hai mắt âm trầm, phản phất không giang xung quanh nàng như đã đổ nát. Bất quá, ngay lúc Vân Chính Thiên còn đang chờ đợi cơn giận của nàng trút xuống, thì một mùi hương dễ chịu xộc vào trong mũi.



Mã Thiên Hoa đem đôi môi mềm mại của nàng khóa chặt trên môi của hắn. Hai tay của nàng cũng ôm hắn thật chặt.



Vân Chính Thiên hơi cả kinh nhưng cũng không dám phản kháng, trừng phạt như thế này dễ chịu lắm a.



Đột nhiên Mã Thiên Hoa đẩy hắn ra, sau đó một tay đưa lên tát hắn một cái. Hơi ngược đời a, bình thường sẽ tát trước sau đó lại ôm hôn. Mà ở đây hôn rồi lại tát, khiến Lương Thế Nhân bên kia không khỏi chưng hửng.



Mắt thấy lão đại bị tát, hắn không khỏi giật mình. Lão đại còn chưa từng bị kẻ địch nào làm cho không thể chống cự như vậy a, Mã Thiên Hoa thật uy vũ.



“Vân Chính Thiên, ta tha thứ cho ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ, hoàn thành tâm nguyện cho Vĩnh Lăng.”



Thanh âm trong trẻo của nàng đột ngột vang lên. Vân Chính Thiên trong mắt có chút ý tứ không tin được, hắn không phải nghe nhầm chứ. Mã Thiên Hoa không chỉ tha thứ cho hắn, mà còn động viên hắn hoàn thành tâm nguyện của Vĩnh Lăng.



Chuyện này có chút trái với đạo lý mà Vân Chính Thiên đã biết.



Bất quá, tâm tư của phái nữ, vẫn là thứ mà không ai có thể giải thích được. Mã Thiên Hoa trong nội tâm tất nhiên có chút buồn bực, nhưng nàng đối với Vĩnh Lăng không hề có ác cảm.



Mã Thiên Hoa từ nhỏ đã nghĩ bản thân mình chịu dày vò vì Tà Hỏa đã khổ sở rất nhiều rồi. Nhưng so với Vĩnh Lăng không đáng là bao.



Vĩnh Lăng không thân không thích, từ nhỏ đã bị người khác lợi dụng, coi nàng như một thứ vũ khí mang tính mê hoặc. Sống một đời dài đằng đẳng trong Huyết Đô, không biết thế giới bên ngoài như thế nào.



Cho đến lúc chết đi, bị Huyết Đế gạt bỏ không khác gì con sâu cái kiến. Nhưng Vĩnh Lăng cam tâm tình nguyện vì hắn mà vứt bỏ tính mạng, Mã Thiên Hoa nàng cảm phục từ tận đáy lòng.



Nếu đổi lại là nàng, không biết chừng có kiên quyết như Vĩnh Lăng hay không.



Vì vậy đối với Vĩnh Lăng, Mã Thiên Hoa tràn ngập tiếc thương, cho nên nàng vẫn muốn Vân Chính Thiên hoàn thành tâm nguyện của Vĩnh Lăng, đưa nàng đi chu du Đấu La Đại Lục.



Còn về phần Thiên Hoa nàng, nàng rốt cuộc chấp nhận sự thật, chấp nhận tha thứ cho nam nhân trước mặt. Bởi vì hắn là một người có tình có nghĩa, không chối bỏ trách nhiệm, cùng với bản tính luôn vì người khác của hăn. Nàng còn chờ đợi điều gì từ một người như vậy nữa.



Nhân vô thập toàn, câu nói này triệu triệu năm vẫn đúng. Làm người không ai hoàn mỹ, quan trọng biết đón nhận cái sai và cố gắng thay đổi.



Vân Chính Thiên xứng đáng, có được sự đồng cảm của nàng.



“Ngươi thật không hận ta?” Vân Chính Thiên trong lòng vẫn không tin đây là sự thật, lập tức lên tiếng hỏi lại.



Mã Thiên Hoa tức giận nhéo hắn một cái, buồn bực nói:



“Ngươi bình thường thông minh như thế, đối mặt với chuyện tình cảm thì ấp a ấp úng như con gà mắc tóc. Ta đã nói là tha thứ, tự nhiên là đã tha thứ, nhưng sau này cấm ngươi một lần nữa phạm phải sai lầm này.”



Vân Chính Thiên nghe xong, trong lòng như trút bỏ được gánh nặng đè lên hắn bấy lâu nay. Trên tay hắn, đạo linh hồn nhỏ bé của Vĩnh Lăng như có ý thức, nàng một mặt vui mừng, khua tay múa chân reo hò, vì hắn mà chúc mừng.



“Đa tạ nàng, Lăng Nhi.” Vân Chính Thiên nhìn linh hồn Vĩnh Lăng, thầm nói.



Hắc hóa lực thu lại vào đan điền, Vân Chính Thiên trở lại bản nguyên. Hắn đem Mã Thiên Hoa một lần nữa ôm vào lòng.



“Sau này có như thế nào, ta cũng sẽ vì ngươi mà cố gắng. Trời đất có sập xuống, cứ để ta gánh lấy đi.”



Mã Thiên Hoa không khỏi xúc động, hai tay vòng xuống ôm lấy hông của hắn, thì thầm nói:



“Không, chúng ta cùng nhau gánh lấy trời đất này.”



Lương Thế Nhân ở bên kia, vô tình là người chứng giám cho hết thảy sự kiện này. Mã Thiên Hoa tha thứ cho lão đại, hắn tất nhiên rất vui mừng. Đưa mắt nhìn sang Tiếu Phong đang hấp thụ hồn hoàn Viêm Điểu, hình như đã tiến vào thời kỳ đỉnh điểm.



Hỏa viêm bốn phía vờn quanh, Lương Thế Nhân cảm thấy một cỗ nòng nực cảm giác không ngừng truyền ra. Đột nhiên, một tiếng gào thét vang lên.



Ngay tại vị trí hỏa viêm tụ tập xung quanh, có một đầu Viêm Điểu hư ảnh bắt đầu ngưng tụ, sắc mặt của Tiếu Phong bắt đầu trở nên khó coi, máu tươi từ lỗ mũi cũng bắt đầu chảy xuống.



Hồn hoàn phản phệ.



“Con mẹ nó, Viêm Điểu không lẽ lại mượn thời cơ Tiếu Phong đang hấp thu hồn hoàn mà thực hiện lần thứ ba Dục Hỏa Trùng Sinh.”



Lương Thế Nhân bất giác la lên.



Nếu như để nó thành công một bước này, chỉ sợ Tiếu Phong thân thể sẽ bị Viêm Điểu kiểm soát. Thật là một đầu hồn thú giảo hoạt.



Càng lúc hắn càng tin rằng, đầu Viêm Điểu là chân thực tồn tại chứ không phải năng lượng hóa hình như mấy tên thủ hộ giả tầng trước.



Uy áp từ phía Tiếu Phong tất nhiên đánh động sự chú ý của hai người Chính Thiên.



Mã Thiên Hoa thây vậy nghiến răng một cái, bởi vì nàng cùng hắn đang có khoảnh khắc tràn ngập tình cảm, lại bị con chim lửa bên kia phá đám, hỏi làm sao nàng không tức giận.



“Thế Nhân, để ta.”



Ngay lúc Lương Thế Nhân chuẩn bị đem hồn lực truyền vào nâng đỡ cho Tiếu Phong, thì Mã Thiên Hoa đã tức giật quát lên. Sau đó nàng thân thể tiến nhập không trung, bốn vòng hồn hoàn sau lưng xuât hiện.



Tà Hỏa Phượng Hoàng mang theo khủng bố áp lực truyền thẳng xuông đầu Viêm Điểu bên kia.



Ngay lập tức Viêm Điểu rùng mình một cái, ba hồn bảy vía bay toán loạn, sau đó biến mất không thấy tăm hơi nữa.



Lương Thế Nhân không khỏi hoảng sợ đưa mắt lên nhìn nàng, nữ nhân khi nổi giận thực sự đáng sợ a. Lúc nãy mà nàng dùng phương thức thô bạo nào đối đãi với lão đại, chỉ sợ hắn cũng ăn không ít khổ.



Suy nghĩ của hắn cũng giống như Vân Chính Thiên, bây giờ hắn mới biết lửa giận của Thiên Hoa là như thế nào, nãy giờ hắn đều ở ranh giới sinh tử mà không hề hay biết a.



Dục Hỏa Trùng Sinh của Viêm Điểu lần thứ hai bị đánh tan đi, lần này nó thực sự triệt để khuất phục rồi. Xui xẻo cho nó chính là gặp phải Tà Hỏa Phượng Hoàng bậc này Phượng loại võ hồn cường hãn.



Bản thân Viêm Điểu so với Phượng Hoàng không đáng để nói tới.



Thời gian trôi qua, khoảng ba canh giờ sau, bốn người bọn hắn đồng loạt tỉnh lại từ trong minh tưởng.



Tiếu Phong hoàn toàn đem Viêm Điểu hồn hoàn triệt để dung hợp, trực tiếp trở thành năm hoàn Hồn Vương cấp bậc.



Can Hữu Long cũng tỉnh lại sau khi phục dụng Bá Vương Long một giọt tinh huyết, hồn lực của hắn tuy không có tăng lên, nhưng khí chất trên người càng thêm lẫm liệt. Loài rồng huyết thống chính là đứng ở đinh cao tồn tại, Thiên Nguyên Long võ hồn bây giờ đã chân chính có một tia huyết mạch Bá Vương Long trong cơ thể. Đủ để xưng tụng là vương giả loài rồng.



Hàn Thanh Chi cùng Hoa Quyển Sinh phục dụng Cực Hồn Đan tỉnh lại, hồn lực đều tăng lên. Hoa Quyển Sinh tăng lên hai cấp, trở thành bốn mươi tư cấp Hồn Tông. Còn Hàn Thanh Chi tốt chất võ hồn tốt hơn, tăng một lần ba cấp. Đạt tới bốn mươi lăm cấp.



So với Vân Chính Thiên ba người thì không kém hơn là bao.



“Tốt lắm.” Vân Chính Thiên không khỏi hài lòng gật đầu tán thưởng.



“Lão đại, bây giờ tiếp tục xông lên chứ?” Can Hữu Long tràn ngập hưng phấn, lên tiếng nói.



Vân Chính Thiên tâm tình cũng rất tốt đẹp, hắn giải tỏa được căng thẳng bấy lâu nay, mà bây giờ cả đội thực lực lần nữa đại tăng, nhất thời chiến ý lại bốc lên ngùn ngụt.



“Mục tiêu tiếp theo, trong ba ngày vượt qua tầng thứ mười lăm.” Vân Chính Thiên siết chặt tay, kiên định nói.



. . . . . . . . . . . . . .



Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét



Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK