Trăng thanh gió mát, một đoàn sáu người lặng lẽ nối đuôi nhau thành một hàng di chuyển trong im lặng. Bạch cấp binh sĩ trong Chung Cực Quân Đoàn được huấn luyện rất bài bản, từ cách thức di chuyển trong đêm, để tránh phát sinh tiếng ồn cho tới ẩn náu, cải trang, do thám, dò xét đều hoàn toàn thuần phục.
Lấy Vân Chính Thiên dẫn đầu, theo sau lần lượt là Tiếu Phong, Hoa Quyển Sinh, Tiểu Mã, Hồng Mộng Nhan, Can Hữu Long đi cuối cùng, trong đêm tối tạo thành một đường thẳng mà đi tới, cũng có lúc linh hoạt né tránh ngoại vật phía trước, phi thường trầm lặng.
Theo sự an bài chiến thuật của Lam Tiêu, lần hành động này lấy sự an toàn cùng bí mật mà hành động, để tránh Lâm Minh trại thấy có chuyện không ổn, lén lút đưa người đi nơi khác thì vô phương cứu giúp.
Vân Chính Thiên trong lòng không ngừng cầu nguyện, mong rằng tính mạng phụ mẫu sẽ không có vấn đề, nếu không hắn sẽ thực sự hối hận.
“Giam cầm phụ ta mẫu hơn một tháng, Lâm Chấn ngươi rõ ràng đã chán sống”
Vân Chính Thiên trong lòng lửa nộ vẫn cứ âm ỷ như một ngọn núi lửa chực chờ bùng phát, một khi bộc tác ra sẽ vô cùng kinh khủng.
Mà lửa hận đối với Lâm Minh trại không chỉ riêng Vân Chính Thiên mà còn có Tiểu Mã, thù giết chết Chu đội trưởng, hắn không bao giờ quên. Tiểu Mã hai mắt ngưng tụ lôi quang, xem ra hành động sắp tới sẽ rất kịch liệt.
Với Mộng Hồng Nhan cùng Can Hữu Long lửa giận cũng không không thấp hơn là bao, việc bọn thảo khấu làm với Bàn Long môn khiến bọn hắn làm sao nguôi được, chỉ hy vọng lần này có thể đem Lâm Minh trại hoàn toàn tiêu diệt, mới có thể hả giận.
Còn với Tiếu Phong cùng Hoa Quyển Sinh căn bản là đi theo hỗ trợ bằng hữu mà thôi, dù sao Vân Chính Thiên cũng sinh hoạt một thời gian trong đội, tương trợ là điều nên làm.
“Còn xa nữa không A Thiên” Tiếu Phong nói nhỏ.
“Xem ra cũng sắp tới rồi” Vân Chính Thiên ngước nhìn những ngôi sao trên cao để định hướng. Lâm Minh trại đại bản doanh nằm gần Bắc Long sơn mạch, nơi mà Vân Chính Thiên đã dành bốn năm tu luyện trong đó.
Lần đó đi từ Long Thần thành tới Bắc Long sơn mạch tiêu tốn ba ngày thời gian, mà bây giờ theo thực lực tăng lên, không tới ba canh giờ liền đem Bắc Long sơn mạch thu vào trong tầm mắt.
“Đi theo hướng Tây Bắc khoảng vài dặm nữa có lẽ sẽ thấy bọn chúng”
Vân Chính Thiên đưa tay lên ra hiệu cả đội dừng lại, sau đó quay ra sau nói tiếp.
“Đại bản doanh của Lâm Minh trại xây dựng trên đỉnh của một đại thảo nguyên bạt ngàn, một lát nữa mặt trời lên, nếu tiến tới sẽ dễ dàng bị phát hiện, mọi người có ý kiến nào không”
Cả đám nghe vậy nhất thời suy tư, Tiếu Phong là ngươi đầu tiên lên tiếng.
“Ta nghĩ hay là thế này, dù sao nơi này cũng tiếp cận Bắc Long sơn mạch phạm vị, các ngươi vào trong đó nghỉ ngơi, để ta đi do thám một thoáng tình hình bọn chúng”
Võ hồn của Tiếu Phong chính là Gió, hắn chính là một tên mẫn công hệ chiến hồn sư, phụ trách do thám trong đội còn ai hơn được hắn. Vân Chính Thiên nghe vậy cũng khẽ gật đầu, hướng đồng đội nghiêm giọng nói.
“Được rồi, Tiếu Phong phụ trách do thám, ngươi phải nhớ cẩn thận một chút, vạn nhất bị phát hiện, lập tức hủy nhiệm vụ trở về, chú ý an toàn. Mọi người còn lại theo ta vào trong sơn mạch”.
“Rõ”
Vân Chính Thiên dẫn mọi người còn lại đi thẳng vào trong rừng, cho đến khi xuất hiện một dòng suối chạy ngang qua mới dừng lại nghỉ ngơi.
Vân Chính Thiên liếc nhìn bốn phía một lượt, nơi này vô cùng quen thuộc a, chính mình đã sống ở đây tới bốn năm ròng rã. Cũng ngay tại chỗ này, hắn đã cảm ứng được thần giới a, lại còn có dịp diện kiến Kiếm Si Quý Tuyệt Trần.
Hít sâu một hơi, Vân Chính Thiên ra lệnh hạ trại nghỉ ngơi, chính hắn trực tiếp ngồi xuống minh tưởng. Cần phải giữ cơ thể ở trạng thái đỉnh phong, đề phòng tối nay xảy ra chiến đấu.
“Ngươi đừng quá lo, chúng ta sẽ cứu được bọn họ”
Khi trời về chiều, Tiểu Mã tiến lại vỗ vai hắn động viên, sau đó đưa cho hắn một chút thực phẩm. Vân Chính Thiên gật đầu, sau đó đem thực phẩm toàn bộ bỏ vào trong miệng.
Tiếu Phong rời đi thời gian khá lâu vẫn chưa có trở về, bất quá bọn họ tâm tính vẫn bình ổn, cũng không có phát sinh gấp rút sự tình, cứ như vậy âm thầm chờ đợi.
Mà lúc này Hoa Quyển Sinh bộc lộ tài lẻ của hắn, đồ ăn hắn nấu rất ngon a.
Ăn uống một trận no nê, cả đội nhắm mắt ngưng thần. Không lâu sau đó, từ phía sau xuất hiện khí tức quen thuộc, là phong nguyên tố do Tiếu Phong thả ra.
“Chính Thiên, ta đã về” Tiếu Phong trở về, gương mặt có chút mệt mỏi.
Do thám là một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn vô cùng, lại còn phải ẩn náu một thời gian không ngắn, đến khi trở về Tiếu Phong tinh lực tiêu hao một phần.
“Tình hình thế nào ?” Tiểu Mã lên tiếng hỏi.
“Ta thấy mọi thứ vẫn bình thường, bọn chúng không có dấu hiệu khẩn trương. Chỉ thấy buổi sáng Lâm Chấn phái một đội ngũ đi cướp bóc, sau đó bọn chúng trở về phân chia chiến lợi phẩm, ngoài ra không có gì khác thường cả”
Tiếu Phong vừa uống một ngụm nước vừa tường thuật lại.
Nghe vậy mọi người không khỏi ngạc nhiên. Lâm Minh trại hành động như có vẻ không liên quan, bất quá Vân Chính Thiên sau khi suy tư lập tức lắc đầu nói.
“Ta nghĩ không đơn giản như vậy, Lâm Chấn bề ngoài nhìn như một tên cục súc, nhưng hắn đồng dạng cũng có trí tuệ không thấp”
Nghe vậy mọi người trong đội đồng dạng gật gù. Lâm Minh trại bên trong ngũ đại đường chủ tương đối lâu đời, một chút thủ đoạn để đánh lạc hướng này bọn hắn đương nhiên có thể làm tương đối thuần phục.
Trong đồng tử Vân Chính Thiên, một tia sát khí bắt đầu khởi động, hắn nhìn mọi người một lượt rồi nói
“Đêm nay chúng ta sẽ lẻn vào trong, mọi người chú ý động tĩnh bốn phía, nếu chẳng may xảy ra va chạm, Lâm Chấn cứ để cho ta”
Tiểu Mã ra sức gật đầu, hắn đối với quyết định của Vân Chính Thiên hết sức tán thành.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, cũng là lúc tiểu đội Vân Chính Thiên bắt đầu hành động.
Bọn hắn dùng tốc độ mau lẹ nhất thẳng hướng Lâm Minh trại mà di chuyển, lần này dẫn đầu là Tiếu Phong. Men theo một sườn núi hiểm trở, cuối cùng Lâm Minh trại cũng hiện ra trong tầm mắt.
Đại bản doanh được xây dựng trên một gò đất cao, xung quanh đồng không mông quạnh, là một đại thảo nguyên rộng lớn. Thấy vậy mọi người mới biết được vì sao cần hành động vào ban đêm. Bởi vì buổi sáng, từ trên đại bản doanh có thể nhìn xuống bao quát toàn trường, không thể tiến hành kín tiếng lẻn vào.
“Kiểm soát hơi thở, chúng ta từ từ tiến sát lại” Vân Chính Thiên dặn dò.
Theo như kiến thức của Tiểu Mã lúc trước, Lâm Minh trại ngoài Lâm Chấn đạt tới Hồn Tôn cấp bậc, trong trại còn tồn tại một tên đạt tới Hồn Tôn tầng thứ, hắn là cánh tay mặt của Lâm Chấn. Ngoài ra những tên còn lại, mạnh mẽ nhất của chỉ có Đại Hồn Sư mà thôi.
Đối với đội hình Vân Chính Thiên mang tới, cho dù có bị phát hiện cũng dễ dàng toàn thân trở ra, dù sao bọn hắn cũng là binh sĩ trực thuộc Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn, đối mặt với đám thảo khấu này vẫn có một điểm nhỉnh hơn.
Rất nhanh chóng, cả đội đã tiếp cận được phía dưới Lâm Minh trại, Vân Chính Thiên hai mắt ngưng tụ tập trung quan sát. Trước cổng chính có hai tên đang canh gác, ngoài ra trên hai đài canh gác cũng có người. Rất cẩn mật a, đúng là không bình thường.
Mà đối với Tiếu Phong đã theo dõi suốt một ngày cũng đồng dạng ngạc nhiên, bởi vì buổi sáng canh gác hoàn toàn lỏng lẽo, đến tối lại phi thường nghiêm ngặt như vậy.
“Cảm giác như đang che giấu thứ gì đó” Can Hữu Long nói.
“Được rồi, hành động” dứt lời, Vân Chính Thiên dùng tốc độ nhanh nhất, cùng với Tiếu Phong phóng thẳng tới hai tên gác cổng.
Hắc Kiếm khẽ lóe lên một tia sau đó vụt tắt, tức thì một tên canh gác bị cắt đường trên cổ, một tia máu tươi phun ra. Hắn căn bản không kịp kêu lên đã hoàn toàn mất ý thức.
Ở phía còn lại, Tiếu Phong cũng giải quyết vô cùng gọn gàng, hắn cũng không có trực tiếp phóng thích võ hồn, bởi vì võ hồn của hắn quá mức náo động. Tiếu Phong dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận mục tiêu, một cái chủy thủ đưa lên cắt ngang cổ tên canh gác, một tay còn lại bịt miệng hắn lại.
Cứ như thế hai mạng đã trôi qua. Không chờ đợi lâu, Can Hữu Long cùng Hoa Quyển Sinh lập tức thay đổi y phục canh gác, thay thế hai tên bị ám sát ban nãy.
Kế hoạch này bọn hắn đã thống nhất lúc còn trong Bắc Long sơn mạch. Vân Chính Thiên cùng Tiếu Phong có thân thủ nhanh nhất, trực tiếp giải quyết lính canh, sau đó Can Hữu Long và Hoa Quyển Sinh phụ trách cải trang đứng gác, đồng thời đoạn hậu nếu có vấn đề.
Tiểu Mã sau đó theo Vân Chính Thiên và Tiếu Phong lẻn vào bên trong dò xét. Mộng Hồng Nhan phụ trách phục kích bên ngoài, và sử dụng phương thức viễn trình công kích nếu mọi người bị phát hiện.
Tường tận kế hoạch là như vậy. Vân Chính Thiên cùng Tiểu Mã và Tiếu Phong lúc này đã thành công lẻn vào bên trong doanh trại, phân biệt ba hướng mà đi, cẩn thận dò xét xung quanh.
Đại bản doanh của Lâm Minh trại diện tích tương đối rộng lớn, bên trong không có nhà cửa kiên cố, chỉ có những túp lều dựng lên làm nơi trú ẩn. Ở vị trí xa nhất là một túp lều có thể tích to lớn nhất, có lẽ là chỗ của Lâm Chấn nghỉ ngơi.
Lúc này đã hơn nữa đêm, đa số thành viên thảo khấu đều đang ngủ, chỉ còn một vài túp lều là còn sáng đèn, đó cũng là mục tiêu của bọn hắn.
Vân Chính Thiên cố gắng kiểm soát hơi thở, đồng thời thả ra tinh thần lực, hướng bốn phương tám hướng không ngừng cảm ứng. Chỉ cần có một người bước vào vị trí cảm ứng, Vân Chính Thiên sẽ lập tức phòng bị.
Hắn đi tới một túp lều nhìn qua có phần tả tơi, cũ kỹ nhất, ở bên trong chỉ có một ánh đèn cầy le lói, Vân Chính Thiên hít sâu một hơn, tâm thần kiên định, hắn tiến tới một tay vén lên bức màn, thì đập vào hắn là một cảnh tượng kinh khủng.
Bên trong có vô số nữ nhân đầu tóc rũ rượi, trên người không một mảnh vải che thân, bọn họ đang bị xích lại trên mặt đất lạnh lẽo, trên người lại có vô số vết thương rỉ máu do bị đánh, xung quanh có vô số ô yên chướng khí, hoàn toàn không thể ngửi nổi.
Lâm Minh trại, có diệt vong cũng không ai thương tiếc.
Vân Chính Thiên hai mắt tràn ngập sát khí.
........................
Hôm nay canh ba. Cầu thanks, cầu vote 5* a.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK