“Con mẹ nó, lý nào lại vậy.” Tiểu Hùng mặt trắng bệch thổn thức
Tiểu Phượng mắt đẹp cũng híp dần lại, lắc đầu liên tục.
Vân Chính Thiên cả người tê cứng, hắn còn chưa tin được điều đang xảy ra ngay trước mắt mình.
Thiên Sứ năng lượng rót vào đối với quả tim tiến hành bảo vệ, hồn lực bị kích thích vận chuyển, rốt cuộc cùng với Thiên Sứ năng lượng kia áp súc.
Đúng! Chính là áp súc dẫn tới xoay tròn.
Nơi quả tim của hắn, kim sắc hồn lực vòng xoáy vừa mới hình thành.
Chuyện này quả thực bất khả tư nghị. Hắn vẫn còn chưa chân chính xưng là Hồn Thánh đã sở hữu một hồn hạch, trải qua một dời ma hạch. Ngay lúc này, trong lúc chữa thương lại vô tình hình thành đệ nhị hồn lực vòng xoáy.
Mặc dù đối với đại đa số hồn sư mà nói, hồn lực có trình độ áp súc đến mức có thể sinh ra hồn lực vòng xoáy phải là một cái vui vẻ sự tình. Bất quá đối với Vân Chính Thiên, năm lần bảy lượt hồn lực vòng xoáy hoặc là ma lực vòng xoáy xuất hiện đều trong tình thế trớ trêu.
Nhớ lại những đoạn ký ức này, làm hắn không khỏi rùng mình.
Vậy mà bây giờ, lịch sử vẫn tiếp diễn, hồn lực cùng Thiên Sứ năng lực giao hoa, sinh ra một cái hồn lực vòng xoáy, vị trí lại ngay quả tim.
Hồn lực vòng xoáy tái hiện lúc, lệnh Vân Chính Thiên cùng hai đại hồn linh một trận thất thần.
Cái này có ý nghĩa như thế nào? Còn không phải Thiên Sứ năng lượng cùng hắn hồn lực trở thành một thể thống nhất, không thể tách rời.
Đúng! Đó chính là không thể tách rời.
Vân Chính Thiên là còn muốn tách rời cái Thiên Sứ năng lượng này ra để trao trả cho Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, mà bây giờ cái tình huống này phát sinh biến hóa, hỏi hắn làm sao không ngốc trệ cho được.
“Chết mẹ rồi!” Tiểu Hùng run run nói.
“Giờ phải làm sao?” Vân Chính Thiên trong vô thức hỏi.
Tiểu Phượng liền im thin thít không dám hé nửa câu.
Cả ba người bọn hắn cứ thế nhìn tới hồn lực vòng xoáy hình thành, áp súc tốc độ dần đi vào ổn định. Thiên Sứ năng lượng dòng chảy cũng đã hoàn toàn quán nhập vào trong cái này vòng xoáy, không thấy trở ra, cũng không còn chút cơ may nào phân tách được nữa.
Thôi xong!
. . . . . .
Thú Vực cấp hai lãnh địa, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc chi phủ.
Bên trong mật thất, một tên trung niêm nam tử đang ngồi trên bàn đọc sách. Một thân trường bào trắng muốt, tóc vàng kim dài tới lưng, trên người toát ra một loại chính khí lẫm liệt.
Hắn là đương nhiệm tộc trưởng Thần Thánh Thiên Sứ Gia tộc, Thiên Sứ đấu la, cũng chính là Ân Minh Tuyết phụ thân. Hắn gọi Ân Minh Nghĩa.
Vị này Thiên Sứ đấu la tuy rằng chấp chưởng Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, bất quá gần đây trong tộc đối với hắn địa vị đã bắt đầu công kích. Một phần nguyên nhân là hắn không có hậu nhân kế thừa, thứ hai là rửa tội nghi thức chỉ còn vài tháng nữa là đến lúc cử hành.
Chỉ cần mấy tên gia hỏa trong tộc có hậu nhân hoàn thành được nghi thức này, tương đương với việc trong tương lai nắm được cơ hội trở thành tộc trưởng kế thừa.
Ân Minh Nghĩa chi tử, Ân Minh Tuyết không thể tu luyện, lại còn trốn đi. Coi như cái ghế tộc trưởng của Ân gia trong tương lai rất có thể sẽ rơi vào tay dòng tộc khác.
Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc truyền thừa ba vạn năm, trong tộc có rất nhiều gia tộc, thế nhưng chân chính nắm giữ địa vị cao chỉ có bốn đại gia tộc. Đó là Ân gia, Nhạc gia, Thiên gia cùng Diệp gia.
Tuy nói Ân gia vẫn có hậu nhân thực lực không thấp, có tư cách tham gia rửa tội nghi thức, bất quá so với tam đại gia tộc còn lại thì không so vào đâu. Cho nên gần nhất mấy ngày này, Ân Minh Nghĩa là cực kỳ đau đầu.
Chính vào lúc hắn lựa chọn quên đi ngoại giới, thả hồn vào trang sách thì bất ngờ một cỗ chấn động xảy ra.
Trên vách tường phía sau lưng hắn, có một khu vực được xây dựng riêng để trưng bày.
Hiện tại chỗ đó có hai món đồ vật, đang không ngừng rung lên bần bật, vang lên những thanh âm làm Ân Minh Nghĩa chú ý.
Hắn lập tức dừng việc đọc sách lại mà tiến gần lên quan sát.
Nơi đó đang trừng bày, chính là một thanh kiếm màu bạc, một cái vương miệng màu bạc, còn một chỗ trống không, nhưng dựa theo hình dáng cái rãnh trên tường để đặt đồ vật vào, thì chính xác là một cái khiên.
Ba thứ này, chính là Thiên Sứ mảnh vỡ tam đại Thánh Vật, tất nhiên hiện tại đang thiếu đi một món.
Bất quá, vào thời khắc này, kiếm bạc cùng vương miện bạc lại cùng nhau rung lên, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, làm cho Ân Minh Nghĩa mặt mày tối sầm.
Có kẻ đang sử dụng Thiên Sứ năng lượng!
Không có khả năng!
Ân Minh Nghĩa kích động nắm tay lại, tức thì cuốn sách trên tay lập tức hóa thành bột phấn.
Nữa canh giờ sau.
Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc đại chính điện, Thiên Sứ đấu la Ân Minh Nghĩa sau khi biết chuyện Thiên Sứ mảnh vỡ bị người thôi động năng lượng, hắn lập tức triệu tập cao tầng gia tộc lên bàn bạc.
Trọng đại như vậy sự tình, kể cả hắn đương nhiệm tộc trưởng cũng không thể tự ý gánh vác.
Trong chính điện, tầng tầng lớp lớp áo choàng bạc lấp lánh, có một loại đặc thù thần thánh hơi thở từ trên người những vị này tỏa ra. Tại Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc thủ phủ phạm vi, căn bản tà hồn lực cũng không thể ẩn nấp trong không khí.
Nơi này sở hữu môi trường tự nhiên không khác gì Nhân Vực, chính là nhờ vào thần thánh hơi thở của bọn họ.
Thiên Sứ đấu la Ân Minh Nghĩa ngồi ở thượng vị, sắc mặt nghiêm nghị nhìn xuống mấy vị lão giả. Bất quá bên dưới cũng không có đối với hắn cái này tộc trưởng cung kính bao nhiêu.
Chỉ là một kẻ sắp hết thời mà thôi.
Phần đông trưởng lão trong tộc đều là Nhạc gia, Thiên gia cùng Diệp gia. Còn Ân gia hắn số lượng càng lúc càng rớt xuống, đã muốn dưới mười ngón tay số lượng trưởng lão rồi.
Đứng đầu Nhạc gia, vị lão giả cơ hồ đầu tiên lên tiếng:
“Tộc trưởng. Ngài gấp như vậy triệu tập chúng ta Thiên Sứ thánh triều, rốt cuộc là có chuyện gì trọng đại?”
“Liền hy vọng phải là một cái tối quan trọng sự tình đi, nếu không Thiên Sứ thánh triều mở ra lại thành trò cười, tin chắc ngươi tộc trưởng cũng không thể gánh nổi a.” Diệp gia trưởng lão lên tiếng nhắc nhở.
Thiên Sứ đấu la Ân Minh Nghĩa lườm hai người bọn hắn, nói: “Hình như các ngươi rất hy vọng chúng ta gia tộc phát sinh cái gì khủng bố sự tình mới chịu sao?”
Diệp gia, Nhạc gia hai vị trưởng lão khóe miệng khẽ co giật, sau đó đồng dạng lắc đầu.
“Tốt im lặng một chút.” Ân Minh Nghĩa không chút khách khí.
Thiên gia trưởng lão bây giờ mới lần đầu lên tiếng:
“Thỉnh tộc trưởng nói ra mục đích lần này a.”
Ân Minh Nghĩa hừ lạnh, nói:
“Thiên Sứ mảnh vỡ, có tin tức.”
Đám đông xôn xao!
Thiên Sứ mảnh vỡ bị mất trộm là chuyện trọng đại của cả gia tộc, vì thế Ân Minh Nghĩa vừa nói một câu này, cả tòa chính điện đều muốn dẫn động biến hóa.
“Tộc trưởng, chuyện này không phải chuyện đùa a.” Diệp gia trưởng lão kêu lên.
“Ngươi nghĩ ta dám lấy cớ này ra để đùa giỡn. Đích xác là thật, không phải giả.” Ân Minh Nghĩa nói.
Nghe được một câu xác nhận này, tam đại gia tộc bên dưới cúi nhìn nhau, sau đó đồng loạt phất tay.
Cái này hành động, chính là muốn hạ lệnh cho toàn bộ đệ tử bên dưới lui ra khỏi chính điện. Chỉ có thân phận trưởng lão trở lên mới có tư cách tiếp thu cái này chấn động tin tức.
Thế là chớp mắt chính điện ngàn người chỉ còn lại không tới một trăm vị. Thân phận những người còn lại đều là trưởng lão trở lên, đáng nói ở đây bọn họ đều là Phong Hào đấu la cấp bậc. Cũng chỉ có Phong Hào đấu la mới có thể tấn thăng trưởng lão địa vị.
Trăm vị Phong Hào đấu la!
Đây chính là Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc chân chính nội tình thâm hậu.
Ân Minh Nghĩa để cho bọn họ ổn định một chút, sau đó lại nói:
“Các ngươi thân phận trưởng lão, có lẽ cũng biết nguyên nhân tại sao một trong ba mảnh vỡ Thiên Sứ lại bị thất lạc. Chúng ta thế hệ đương đại, cũng không khác các vị tiền bối năm xưa, đặt xuống mục tiêu thu thập lại mảnh vỡ bị thất lạc này. Chỉ có như vậy, Thiên Sứ thần vị mới có thể hoàn mỹ tái sinh. Thiên Sứ chi thần mới có thể lần nữa hàng lâm Đấu La đại lục.”
Ân Minh Nghĩa lời nói khiến cho đa số trưởng lão bên dưới đều gật đầu. Tuy rằng giữa bốn đại gia tộc bọn họ có hiềm khích, nhưng một khi nói đến tương lai của gia tộc, bọn họ đều tạm thời bỏ qua.
Chính xác là một ngàn năm trước, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc bởi vì tao ngộ trước đây chưa từng có thú triều, cho nên không thể dốc hết bản lĩnh của gia tộc ra ứng phó.
Đương đại tộc trưởng năm đó bắt buộc điều động Thiên Sứ năng lượng bên trong ba mảnh vỡ mới có thể chống đỡ được hồn thú đại quân.
Hắn đầu đội Thánh Miện, tay nắm Thánh Kiếm, lưng đeo Thánh Khiên cùng hồn thú đại quân đánh một trận kịch liệt. Đến cuối cùng Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc vẫn như cũ vững vàng, đẩy lui được thú triều. Chỉ đáng tiếc hắn thì lại trọng thương vẫn lạc, đến khi mọi người tìm đến, thì trên thi thể hắn chỉ còn lại Thánh Miện cùng Thánh Kiếm.
Còn Thánh Khiên thì đã biến mất.
Sau nỗ lực điều tra, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc mới biết mảnh vỡ Thiên Sứ đã bị một tên tà hồn sư lấy đi. Bất quá bọn họ cũng không có xung động đến mức triển khai đại quân tấn công đoạt lại. Bởi vì cái này Thánh Khiên, tà hồn sư vô pháp sử dụng.
Muốn phá hủy nó lại càng không được, bởi vì Thiên Sứ năng lượng chính là cấp thần, lại đối với tà hồn sư có lực bài xích nhất định. Cho nên Thần Thánh Thiên Sứ cũng không lo lắng mảnh vỡ Thiên Sứ rơi vào tay địch sẽ gặp cái gì bất lợi.
Cứ thế một ngàn năm trôi qua, Thánh Khiên tựa như bốc hơi hoàn toàn, chỉ biết nó lưu lạc bên trong Thú Vực này mà thôi, và Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc thủy chung không dám vọng động phát quân truy tìm.
Lý do rất đơn giản. Bọn họ sau một ngàn năm đã nhận ra Thiên Sứ Hào Quang vốn dựa trên Thiên Sứ lực lượng từ hai mảnh vỡ còn lại mà xây dựng nên, có nhiệm vụ bảo hộ Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc thủ phủ đã bắt đầu ảm đạm dần.
Vạn nhất trong lúc bọn họ phái trọng binh ra ngoài tìm kiếm, tà hồn sư và hồn thú lại thừa cơ mà nhập, tin chắc sẽ dẫn đến tai hoa khôn lường.
Cho đến ngày hôm nay bọn hắn mới lại nghe đến mấy chữ mảnh vỡ Thiên Sứ tung tích.
“Tộc Trưởng, tin tức chính xác không?” Thiên gia trưởng lão nói.
Ân Minh Nghĩa hạ giọng: “Dựa theo cảm ứng từ hai mảnh Thiên Sứ còn lại truyền đến thì tính chính xác khá cao. Bất quá ta phải nói thật một chuyện, nguyên nhân bọn chúng có cảm ứng là do mảnh vỡ thất lạc kia đang bị kẻ nào đó rút ra Thiên Sứ năng lượng.”
“Cái gì?”
Cả đại điện nhất thời chấn động, có thể nghe được một vài thanh âm chửi mắng vang lên.
Thánh Khiên đích xác rơi vào tà hồn sư trong tay. Bất quá suốt ngàn năm qua không hề có động tĩnh nào, vậy mà bây giờ bọn chúng lại có năng lực rút ra được Thiên Sứ năng lượng bên trong.
Loại sự tình kỳ quái này nói ra nhất thời làm cho cả đại điện chấn động.
Nếu như bọn chúng có năng lực làm được việc này, vậy thì trong tương lai hy vọng đem Thiên Sứ thần vị khôi phục tan thành mây khói.
Bất quá Thiên Sứ năng lượng có thể dễ dàng như vậy rút ra? Câu trả lời là không!
Đừng nói là tà hồn sư, cho dù phổ thông hồn sư muốn khởi động cái này mảnh vỡ Thiên Sứ cũng không thể nào. Nếu trong cơ thể hắn không có chứa đựng thần thánh hơi thở đạt tới cấp độ nhất định, chắc chắn vô kế khả thi.
Thiên Nhạc Diệp tam đại gia tộc toàn bộ trưởng lão có chút hít thở không thông. Vì thời khắc này bọn hắn chờ đợi đã lâu. Chỉ cần Thánh Khiên có cảm ứng, tất nhiên phải dốc sức đoạt về, thế mà bây giờ lại xuất hiện tình huống không thể ngờ tới.
“Rút ra Thiên Sứ năng lượng như vậy, Thánh Khiên có bị hư tổn?”
Thiên gia trưởng lão sau khi trầm mặc một chút, ngẩng đầu lên hỏi.
Thiên Sứ đấu la Ân Minh Nghĩa vuốt cằm một cái, chợt nói:
“Theo ta thấy thì không có hư tổn, trái lại còn có chút hân hoan. Là hai mảnh vỡ còn lại đối với người này sinh ra qui phục cùng hân hoan cảm giác.”
Qui phục cùng hân hoan?
Ân Minh Nghĩa nói tiếp: “Mau mau phái người mang theo Thánh Miện, tìm đến kẻ đang sở hữu Thánh Khiên kia, sau đó dùng mọi cách đem hắn về đây. Hắn, rất có thể là mấy ngàn năm qua thích hợp nhất người mà chúng ta tìm kiếm.”
Tam đại trưởng lão ánh mắt ngây ngốc, thất thần kêu lên:
“Ý của ngươi là? Thiên Sứ kế thừa chi nhân!”
. . . . . . . . . . . .
Cầu nguyệt phiếu, cầu kim đậu chống đỡ
Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK