Mục lục
Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị Thần Cách kia nắm giữ năng lực tương đồng với Thất Diện Kiếm võ hồn, chưởng quản thất đại nguyên tố. Còn vị kia Ma Thần lại sở hữu ma kiếm giống như đúc Linh Hồn Kiếm. Chẳng lẽ nói, hai cái võ hồn của ta vốn là thần chi cùng ma chi võ hồn truyền thừa xuống.





Vân Chính Thiên bỗng nhiên nhớ lại lời dạy của Bao lão trước đây. Song sinh võ hồn chỉ có thể xuất hiện nếu như hai võ hồn đó tương đồng đẳng cấp. Không tồn tại khái niệm phế võ hồn cùng với đỉnh cấp võ hồn song song lạc trên cơ thể hồn sư.





Mặt khác Thất Diện Kiếm cùng Hồn Kiếm đều là đỉnh cấp khí võ hồn, mỗi cái đều sở hữu đặc thù năng lực. Đến tận bây giờ Vân Chính Thiên vẫn chưa nhìn thấy được giới hạn của nó. Cho nên đối với thông tin hai cái võ hồn này phần nào liên quan đến thần cấp lực lượng, hắn trong lòng cũng không có hoang mang trái lại càng thêm vui mừng cảm giác.





Tuy nói sở hữu cao cấp võ hồn, không chắc chắn sẽ trở thành cường giả. Thế nhưng cao cấp võ hồn cộng thêm Vân Chính Thiên tư chất cùng bản lĩnh, trong tương lai đứng ở đỉnh phong thế giới cũng chẳng phải chuyện lạ.





Bất quá, Vân Chính Thiên hiện tại trong lòng vẫn đang tự hỏi. Rốt cuộc những hình ảnh ký ức vừa nãy có phải là sự thật đã từng diễn ra trong quá khứ hay không, hay chỉ là do Ma Hoàng xây dựng ảo cảnh để mê hoặc hắn.





Còn nữa, cái kia ‘Kiếm huynh’ hai chữ từ trong miệng Hoắc Vũ Hạo vọt ra, cũng là một điểm làm hắn cực kỳ tò mò. Vị Thần Cách am hiểu thất đại nguyên tố kia, có lẽ là bằng hữu của Hoắc Vũ Hạo a. Hắn rốt cuộc là người như thế nào.





Trong lúc Vân Chính Thiên còn đang mải mê suy tư, thì bộ hài cốt Ma Hoàng bên kia bắt đầu xuất hiện kinh khủng biến hóa.





Xùy!





Tại gương mặt hung tợn của Ma Hoàng, bỗng nhiên xuất hiện lấm tấm hạt mồ hôi. Mà mồ hôi này thực chất chính là hơi nước bốc lên, kết tụ với nhau hóa thành giọt nước tí tách rơi xuống.





“Ma nhân, ngươi muốn làm gì?”





Vân Chính Thiên một mặt ngốc trệ, ngay lúc hắn vừa nhấc lên bàn chân chuẩn bị tiến tới, bất ngờ hài cốt Ma Hoàng kia dưới con mắt kinh ngạc của hắn, lơ lửng bay lên.





Đôi mắt tưởng như nhắm nghiền mãi mãi vào thời khắc này khẽ mở ra, vô tận hung sát chi khí theo đáy mắt khuếch tán ra bên ngoài.





Không gian tứ phía đang một mực yên tĩnh bỗng chốc nhấc lên một trận đại chấn động, ồ ạt ma uy như hắc hà một lần nữa phóng xuất ra, nháy mắt đã đánh tới trước mặt Vân Chính Thiên.





Ầm ——.





Ma uy hư huyễn ngưng tụ ra một loại hắc ám xúc tu, nhanh như thiểm điện oanh nện vào Vân Chính Thiên cơ thể, đem hắn lưng tạp toái vào vách tường gỗ phía sau. Mà vách tường gỗ này vốn làm từ Hắc Ám Cổ Thụ vật liệu, không ngờ dưới công kích này cũng không chịu nổi mà bị chấn nát thành mảnh vụn.





Vân Chính Thiên từ bên trong nhà gỗ không khác gì đạn pháo bị đánh bay ra bên ngoài, rơi xuống gần vị trí Triệu Mỹ Hằng hai người.





“Khụ!”





Một ngụm máu tươi từ trong miệng Vân Chính Thiên không nhịn được mà cuồng phún ra, hai mắt đỏ ngầu thập phần ngưng trọng. Cái này Ma Hoàng, tại sao đột nhiên lại bộc phát dữ dội công kích như vậy.





Chẳng lẽ . . . ?





Vân Chính Thiên nghĩ tới đây, gương mặt trở nên xám tro.





Ma Hoàng là đang muốn phá phong mà ra.





Không được! Không được để hắn thuận lợi làm như vậy!





U, u, u ——.





Trầm thấp ma khiếu từ bên trong căn nhà gỗ vang vọng ra, loại này tiếng vang không khác gì từ thời đại hồng hoang truyền tới cổ lão ma âm, mang theo nồng nặc mùi máu tanh hôi thối, ô yên chướng khí xộc lên tới tận não. Cho dù là tà hồn sư quanh năm suốt tháng quen thuộc với máu tươi như Triệu Mỹ Hằng, Bạch lão cũng không nhịn được mà đồng loạt biến sắc.





“Lỗ Hào! Chuyện này là sao? Cái kia hài cốt đột nhiên sống lại như vậy? Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì hả?” Triệu Mỹ Hằng tức giận gầm lên.





Trước mắt cái này hài cốt Ma Thần chính là cơ mật nhất tồn tại, hiện không rõ vì sao ‘Lỗ Hào’ kia bước vào nhà gỗ liền phát sinh sự tình này, nàng làm sao không lo lắng cho được.





Vân Chính Thiên gằn giọng nói:





“Ta chẳng làm gì cả! Cái này vốn không phải hài cốt Ma Thần, mà là chân chính một vị ma nhân đang bị thần cấp lực lượng phong ấn. Các ngươi ngu xuẩn Hình gia, suốt mấy ngàn năm qua đã đi bảo vệ một quả bom nổ chậm mà không hề hay biết, hơn nữa còn vì hắn cung phụng tà hồn lực của mình hóa thành hắn dưỡng chất trong ngần ấy năm. Hôm nay hắn đã tích tụ đủ sức mạnh để phá phong ấn. Nếu hắn thành công chắc chắn tất cả chúng sinh trên thế gian này đều trở thành hắn dưỡng chất, không một ai có thể sống sót.”





Không một ai có thể sống sót!





Mặc dù bị giam cầm mấy ngàn năm, nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã từng là Ma Hoàng. Đây không phải tầng thứ cường giả mà Đấu La Đại Lục có thể chống lại. Cực Hạn đấu la so với Ma Hoàng, không khác gì châu chấu đá xe, gạt tay liền hủy.





Triệu Mỹ Hằng hai người nghe vậy, trên mặt trước hết là xuất hiện kinh ngạc dáng vẻ. Tuy tạm thời còn không hiểu tại sao ‘Lỗ Hào’ lại nói Hình gia bọn chúng bị lợi dụng mấy ngàn năm, lại còn cái gì cung phụng tà hồn lực làm dưỡng chất. Nhưng đối với tà hồn sư bình thường mà nói, gặp được cái kia ma nhân phải coi là người nhà, là đồng hương mới đúng.





“Ma nhân xuất thế, tại sao lại mang tới tai ương? Chúng ta chủ thượng không phải vì Ma Giới kia mà tìm tòi hay sao? Nếu như có thể thuyết phục ma nhân này đi gặp chủ thượng, vậy thì Hình gia sẽ lập xuống trác tuyệt cống hiến mà được ngài trọng thưởng a.” Bạch lão cứng đầu cứng cổ nói.





Vân Chính Thiên ánh mắt khinh thường nhìn lão, âm lãnh nói:





“Ngươi ngây thơ lắm. Ma nhân này đúng là đến từ Ma Giới, thế nhưng bọn chúng chỉ coi nhân loại chúng ta là thứ sinh vật hạ đẳng thấp kém mà thôi, cho dù là chúng ta tà hồn sư đi chăng nữa. Muốn bọn chúng hợp tác? Ngươi hay là quên đi ngu xuẩn ý nghĩ này để tránh chuốc lấy họa sát thân. Nói gì thì nói, hôm nay Lỗ Hào ta sẽ thay mặt chủ thượng, trấn áp ma nhân này vĩnh viễn không thể tỉnh dậy được nữa.”





Lời vừa nói ra, Vân Chính Thiên trong thể nội cường hoanh ma lực tự động giải khai, ma hạch bạo động đến cực hạn. Hai tròng mắt của hắn cũng trực tiếp hóa thành hắc ám chi sắc.





Để ra được quyết định này không một chút chần chừ, đều là do ký ức Ma Hoàng khi nãy hắn thấy qua. Thời điểm Hoắc Vũ Hạo một chưởng oanh nện vào lồng ngực, kỳ thực đã đem tạng phủ Ma Hoàng phá hủy. Đồng thời hắn cũng huy động băng thuộc tính và thần niệm để chặt đứt sinh mệnh của Ma Hoàng.





Nhưng mà chỉ bấy nhiêu đây thật sự vẫn chưa có thể đem Ma Hoàng này triệt để gạt đi, sinh mệnh lực của ma nhân là vô cùng vô tận. Vì thế Hoắc Vũ Hạo mới phát động kế tục một chưởng. Chỉ có điều chưởng này đã không trúng đích, lại còn đẩy Ma Hoàng bay vào không gian, sau đó xảo hợp cơ duyên vô tình rơi xuống Đấu La Đại Lục.





Dựa theo ma uy suốt mấy ngàn năm vẫn không tiêu tán kia, Vân Chính Thiên từ đầu đã tin chắc Ma Hoàng này vẫn còn sống. May mắn thân thể Ma Hoàng đã bị Hoắc Vũ Hạo trọng thương từ trước, thần lực tự hóa phong ấn, đem Ma Hoàng này triệt để giam cầm.





Thế nhưng xui xẻo một điều, vị trí Ma Hoàng rơi xuống lại là Hình Luân thành do Hình gia cai quản, một cái gia tộc tà hồn sư, đối với hài cốt Ma Thần sẽ xem như trấn bảo chi vật, ra sức nghiên cứu và tiếp cận, vô tình để Ma Hoàng chiếm lấy tiện nghi mấy ngàn năm nay. Năng lực rút cạn tà hồn lực mà Hình gia lầm tưởng kia, kỳ thực chỉ là một loại thủ đoạn chuyên môn hấp thu dưỡng chất để Ma Hoàng có thể khôi phục lại lực lượng của mình.





Nó vốn không phải là cái gì Ma Thần khảo nghiệm cả.





Thông qua tà hồn lực bị hấp thu chuyển hóa thành dưỡng chất nuôi sống cơ thể bị phong ấn Ma Hoàng, mặc dù tốc độ chậm chạp nhưng hắn quả thật có thể nương theo phương pháp này mà dần dần thức tỉnh. Đến khi trở lại đỉnh phong trạng thái, Ma Hoàng tất phá phong mà ra, khi đó cả tòa đại lục này sẽ trở thành thức ăn của hắn.





Thế nhưng, muôn đời người tính không bằng trời tính, Ma Hoàng làm sao biết được Vân Chính Thiên loại này nhân loại nhỏ bé lại có thể sở hữu ma lực xuất hiện ở đây. Sự tồn tại của hắn đã quét sạch cái tư thái cao cao tại thượng của Ma Hoàng, chặt đứt ý định ẩn nhẫn thêm mấy ngàn năm để rút cạn tà hồn lực của Hình gia, mưu đồ đơn giản hóa quá trình phục sinh của mình.





Đối mặt với đồng cấp lực lượng, Ma Hoàng bị phong ấn dĩ nhiên không chiếm được thượng phong trước Vân Chính Thiên. Nếu như bản thân hắn tiếp tục ẩn nhẫn nữa, rất có thể sẽ tiện nghi cho nhân loại này, không biết chừng còn đánh đổi bằng cả tính mạng. Đối với ma nhân cao ngạo, đây là một nỗi nhục không cách nào gạt bỏ được.





Chính vì vậy Ma Hoàng đã không tiếc tiêu hao bản thân nguyên thần, giải phóng ý thức của mình, vì thế Vân Chính Thiên mới có thể nhìn thấy một đoạn ký ức của hắn trước lúc bị phong ấn. Bất quá Ma Hoàng lựa chọn đột phá phong ấn trước thời hạn cũng chính là con dao hai lưỡi, hắn có thể đốt cháy giai đoạn chữa trị để nhanh chóng có được tự do nhưng đồng thời mang tới cho hắn di chứng suốt đời.





Thực lực Ma Hoàng đại khái giảm xuống, có thể chỉ ngang bằng Ma Vương cấp bậc. Nhưng theo hắn suy nghĩ, Ma Vương cũng đủ đem phiến tinh cầu này làm cho máu chảy thành sông rồi.





Triệu Mỹ Hằng, Bạch lão hai người sau khi nghe ‘Lỗ Hào’ nói xong, ánh mắt tràn ngập hoang mang chi sắc.





Ma khiếu đang vang vọng kia rõ ràng không một chút thiện chí, vả lại bọn họ cũng nhận thức cái khả năng rút cạn tà hồn lực suốt nhiều năm qua kinh khủng như thế nào. Trong quá khứ đã từng có người bị ma nhân này rút kiệt tà hồn lực, trở thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, cuối cùng vẫn là thê thảm chết đi.





‘Lỗ Hào’ thái độ kiên quyết làm cho hai người bọn họ cũng dao động tinh thần. Có thực là vô pháp thuyết phục ma nhân hay không, chúng ta vẫn còn chưa thử một lần nữa mà.





Tà hồn sư mong đợi nhất, đó là Đấu La Đại Lục rơi vào cảnh máu chảy thành sông, hằng ngày đều nhìn thấy người chết. Nhưng nếu như ma nhân địch ta bất phân, vậy thì cả đại lục máu chảy thành sông thì sao, tà hồn sư cũng sẽ bị hắn quét sạch, đâu còn tồn tại mà thưởng thức được nữa. Mấu chốt là ở chỗ này.





Bạch lão ánh mắt quay sang chờ đợi Triệu Mỹ Hằng mệnh lệnh, hiện tại gia chủ không có ở đây, mọi thứ đều phải nghe theo phu nhân sắp xếp.





Vân Chính Thiên sau khi thả ra khí tức cường đại, cũng đã sớm tế ra hồng cấp phù đồ quang ảnh, hồng sắc hào quang phát ra chói lệ ánh sáng. Triệu Mỹ Hằng biết, ‘Lỗ Hào’ này đã kiên quyết ngăn cản ma nhân kia xuất thế.





“Phu nhân?” Bạch lão cơ hồ kêu lên.





Triệu Mỹ Hằng ánh mắt xuất hiện lăng lệ chi sắc, khẽ hướng Bạch lão gật đầu.





Bạch lão thấy vậy, vẫn là thở dài một hơi, hai tay lập tức kết ấn.





Tức thì trên không trung vạn trượng, mây đen vần vũ tụ tập lại, trực tiếp hóa thành một cái thủy tinh màu đen hoa sen.





Đây chính là Thủy Tinh Hắc Ma Liên trận hình thái thật sự, Hình gia vì đối phó ‘Lỗ Hào’ đã tốn công chuẩn bị trước, vậy mà bây giờ đối thủ của nó bây giờ lại chuyển sang ma nhân kia.





Vân Chính Thiên nhìn thấy hắc liên tái hiện, hắn không khỏi mỉm cười nói:





“Hình gia pháp trận, quả thật danh bất hư truyền, nhanh như vậy liền có thể tiếp tục đem ra sử dụng.”





Một câu này trực tiếp làm Triệu Mỹ Hằng rơi vào dở khóc dở cười tình huống, nàng vội vàng ứng phó một câu:





“Bạch lão tạo nghệ pháp trận sư không kém, cho nên mới nhanh như vậy khôi phục trận pháp, hy vọng Lỗ tiên sinh không chê cười.”





Vân Chính Thiên cười nhạt: “Ta sao dám chê cười, hiện tại là phải nhờ quí gia tộc trận pháp cùng với ta mà trấn áp ma nhân kia a.”





. . . . . . . . . . . . . .





Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK