bộ sợ hãi, trong đôi đồng tử trong veo và
sạch sẽ của cô lộ ra chút hoang mang và lo
sợ, cô nói với vẻ rụt rè: “Này cô, có phải cô
hiểu lầm rồi không? Tôi, tôi thực sự không hề
đẩy cô, liệu, liệu có phải là do nước trái cây
đổ trên mặt đất…”
Ở trong một góc không ai có thể nhìn
thấy, Hạ Nhược Vũ còn chớp chớp mắt với cô
†a bằng vẻ vô tội.
“Vớ vẩn, vốn dĩ tôi không hề làm đổ nước
trái cây xuống mặt đất.” Người phụ nữ tức
giận đến nỗi sắp ói ra máu, rõ ràng Hạ
Nhược Vũ mới là người gây ra chuyện, thế
mà Hạ Nhược Vũ lại nói chính cô ta làm đổ
nước trái cây xuống đất, cố ý trượt chân để
hãm hại cô.
Dường như Hạ Nhược Vũ bị vẻ mặt dữ
tợn của cô ta hù dọa, cơ thể của cô khế co
rụt lại.
Những người xung quanh không nhìn nổi
nữa, bèn nói: “Này cô, trong khi cô hãm hại
người khác thì hãy nhìn xem mình đang cầm
gì trên tay đi kìa.”
“Đúng vậy, đúng đấy, trông cô gái kia rất
giống người hiền lành vô tội, sao có thể làm
ra mấy chuyện như thế này được chứ.”
“Có một số người mà chúng ta không thể
gặp ai khác xinh đẹp hơn cô ấy đâu.”
Người phụ nữ nhìn cốc nước trái cây đã
uống hết một nửa trên tay mình, sau đó lại
liếc nhìn bãi nước trái cây không biết đã bị đổ
xuống mặt đất từ bao giờ, màu sắc giống hệt
cốc nước mà cô ta đang cầm trên tay, cô ta
vô tình nhìn thấy một chiếc cốc trống không
bên cạnh Hạ Nhược Vũ.
Cô ta lập tức hiểu ra tất cả điều này đều
là âm mưu của Hạ Nhược Vũ, cô ta tức giận
đến nỗi cả người đều run lên: “Là cô, là do cô
cố ý hãm hại tôi, rõ ràng chính cô mới là
người đổ nước trái cây xuống mặt đất! Cô là
đồ khốn kiếp.”
“Tôi, tôi không làm vậy mà, tại sao cô cứ
đổ tội cho tôi vậy?” Hạ Nhược Vũ nhíu đôi
lông mày đáng yêu lại, muốn tỏ vẻ thủi thân
bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Có phải rất tức giận không? Có phải có lý
mà vẫn không nói rõ ra được hay không? Kẻ
nào dám chọc vào cô thì sẽ phải trả giá rất đắt.
Cảm giác trả đũa cũng không tệ lắm.
Người phụ nữ đã tức giận đến nỗi không
nói được câu nào, cô ta lao tới, giơ tay định
cho Hạ Nhược Vũ một cái bạt tai.
Dường như Hạ Nhược Vũ đã đề phòng từ
trước, cô lập tức lùi lại về phía sau, tiện tay
gạt cái bánh kem trên mặt đất ra, quả nhiên
chưa đến hai giây sau, người phụ nữ đã ngã
“phịch’ một tiếng, quỳ gối thẳng tắp trước
mặt cô.
Đầu gối quỳ trên nền đá hoa cứng nhắc,
lại còn không có bất kỳ vật đỡ nào, Hạ
Nhược Vũ chỉ nghe tiếng động đó thôi mà
cũng cảm thấy đau rồi.
“Đầu gối của tôi, chân của tôi, đau chết
mất, đồ khốn, tôi muốn giết cô.” Người phụ
nữ không hề để ý tới hình tượng của mình,
lao thẳng về phía Hạ Nhược Vũ.
Hạ Nhược Vũ không ngờ cô ta vẫn còn
sức lực, cô vừa không để ý một lát đã suýt
chút nữa bị cô ta kéo xuống mặt đất, một
cánh tay thon dài mạnh mẽ ôm chặt lấy cơ
thể mềm mại của cô một cách vững vàng,
giọng nói vô cùng trầm thấp, không giận mà
cũng uy nghiêm: “Chuyện gì xảy ra vậy!”
Anh chỉ vừa đi một lát mà đã xảy ra
chuyện ồn ào như vậy.
Lúc này Kiều Duy Nam cũng đã theo kịp
tới đây, nếu anh ta không phát hiện ra tiếng
động ầm ï bên này và nhắc nhở bạn mình, thì
có lẽ cô đã ngã nhào xuống mặt đất rồi.
Chà chà, người phụ nữ này đúng là quỷ
phiền phức, chỉ cần chỗ nào có phiền phức
thì nhất định sẽ có mặt cô.
Nhưng cũng có chuyện vui để xem.
“Anh Du Hải, người phụ nữ này dám bắt
nạt em, hu hu, anh nhất định phải giải quyết
cho em.”
Hóa ra người phụ nữ này còn quen biết
với Mạc Du Hải, Hạ Nhược Vũ đứng vững lại,
cô không hề nói gì, cũng không thích giải
thích, nếu là người tin tưởng cô thì nhất định
sẽ không bao giờ hỏi nhiều, còn những người
không tin thì dù có nói nhiều hơn nữa cũng
vô dụng.
Mạc Du Hải cũng hiểu đôi chút về con
người của Hạ Tử Du, anh biết tính tình của cô
nóng nảy, nhưng tuyệt đối không phải một
người hay làm liều, trừ khi đối phương chọc
giận cô: “Người đâu, mau đưa cô Tuyết Phỉ
xuống dưới thay đồ đi.”
“Anh Du Hải… Đào Tuyết Phỉ nhìn người
đàn ông lạnh lùng đang đứng trước mặt
mình bằng vẻ không thể tin được.
Sau khi nhân viên phục vụ đang đứng
chờ ở bên cạnh nghe được mệnh lệnh, cậu ta
lập tức đi tới đỡ Đào Tuyết Phỉ, nhưng lại bị
cô ta đẩy ra: “Anh Du Hải, chẳng lẽ anh muốn
bao che cho người phụ nữ này sao”
Mạc Du Uyên nói không sai, con khốn
này muốn dụ dỗ Anh Du Hải.
“Cô Tuyết Phỉ, tốt hơn hết là cô nên đi
xuống dưới với bọn họ để thay đồ đi, nếu bị
phóng viên chụp ảnh được thì sẽ không hay
đâu” Giọng điệu của Mạc Du Hải không hề
thay đổi, anh nói với vẻ lạnh lùng.
Sắc mặt của Đào Tuyết Phỉ lập tức biến
đổi, cô ta được người khác đỡ xuống dưới
một cách không cam tâm tình nguyện, còn
trừng mắt nhìn Hạ Nhược Vũ bằng vẻ hung
ác.
Cứ chờ xem, nhất định cô ta sẽ không
buông tha cho Hạ Nhược Vũ dễ dàng như
vậy đâu.
Hạ Nhược Vũ đáp lại cô ta bằng một nụ
cười khinh miệt, khiến cả người Đào Tuyết
Phỉ rùng mình một cái.
“Giao cho cậu xử lý chỗ này đấy.” Sau khi
dặn dò xong, Mạc Du Hải dắt Hạ Nhược Vũ
đi ra ngoài.
Kiều Duy Nam duỗi ngón tay rồi tự chỉ về
phía mình, sau đó liếc mắt nhìn hai người
đang rời đi, anh ta đành phải chấp nhận số
phận, gọi người đến đây dọn dẹp sạch sẽ.
Lúc này Mạc Du Uyên đang trốn ở giữa
đám người, cô ta đã chứng kiến toàn bộ
cảnh vừa rồi, trong lòng thầm cảm thấy đáng
tiếc, con đàn bà Đào Tuyết Phỉ ngu ngốc, vậy
mà lại bị người khác trêu đùa ngược lại,
không được, nhất định lúc nào đó phải nói
cho chị Khánh Huyền biết mới được.
Ra khỏi cửa khách sạn, một cơn gió lạnh
lẽo chợt thổi qua khiến Hạ Nhược Vũ tỉnh táo
hơn rất nhiều, có phải ban nãy cô nên chịu
đựng một chút hay không? Có vẻ như bữa
tiệc này rất quan trọng đối với anh.
Cho đến tận khi hai người lên xe, Mạc Du
Hải vẫn không nói một lời nào khiến trong
lòng cô càng cảm thấy bối rối, cô đưa tay
chạm vào áo của anh: “Mạc Du Hải, anh
đang tức giận à?”
Anh vẫn không hề nói lời nào, chỉ chăm
chú nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
“Tôi không cố ý làm như vậy đâu, là do
cô ta…”
Người đàn ông đột nhiên khẽ thở dài một
tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên, không
nặng cũng không nhẹ: “Tôi biết.”
Chỉ là mấy từ đơn giản, nhưng một loại
cảm giác tủi thân khó tả lại đột nhiên dâng
lên trong lòng Hạ Nhược Vũ, điều này còn
khó chịu hơn cả việc bị người khác bắt nạt
một cách vô lý.
Cô nhớ hồi mình còn học đại học, tiền
quỹ của câu lạc bộ đột nhiên biến mất, khi ấy
cô chính là người quản lý số tiền quỹ đó, tất
cả mọi người đều nghỉ ngờ cô đã nuốt riêng
số tiền này, cô không hề quan tâm rằng
người khác có tin mình hay không.
Đến khi cô nhìn về phía Hàn Công Danh
bằng ánh mắt chờ mong, thì anh ta chỉ nói
với cô bằng vẻ mặt khó xử: “Nhược Vũ, nếu
em thiếu tiền thì có thể tới tìm anh, đừng làm
thế này.”
Cô không còn muốn nói những lời tiếp
†heo nữa, sau khi điều tra rõ ràng mọi
chuyện, bọn họ không hề nhắc đến chuyện
này nữa, nhưng sự việc đó vẫn là nỗi đau
thường trực trong lòng cô.
Giờ đây, Mạc Du Hải không hề hỏi một
câu nào mà trực tiếp chọn cách tin tưởng cô,
sợi dây cung nhạy cảm ở tận sâu trong lòng
cô như bị người khác gảy một cái, một lúc
lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Qua một lúc sau, Hạ Nhược Vũ mới thấp
giọng nói một câu: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã bằng lòng tin tưởng tôi
như vậy.
“Lần sau còn xảy ra chuyện như thế này
nữa thì hãy trực tiếp đến tìm tôi.” Anh đã dẫn
cô đến đó thì phải có trách nhiệm bảo vệ sự
an toàn của cô.
Hạ Nhược Vũ giả vờ nói với vẻ thoải mái:
“Anh còn chưa hiểu tôi sao, sao tôi có thể để
người khác tùy tiện bắt nạt mình chứ.”
Một bàn tay rộng lớn đột nhiên nhẹ
nhàng đặt lên đầu cô, sau đó trìu mến vuốt
tóc của cô: “Đồ ngốc.”
Đây là lần đầu tiên Hạ Nhược Vũ không
hề cãi lại, vành mắt còn hơi ươn ướt một
cách khó hiểu, cô vươn tay đập vào bàn tay
của anh với vẻ ngượng ngùng, sau đó xoay
người, nói bằng giọng cứng rắn: “Thật nhàm
chán, mau về nhà đi, tôi mệt chết đi được. ”
“Biết rồi.’ Mạc Du Hải nở một nụ cười rõ
ràng, hóa ra người phụ nữ bên cạnh cũng
biết thẹn thùng.
Dường như bầu không khí giữa hai người
đã đột nhiên xuất hiện sự biến hóa, không
còn tranh giành đối đầu nhau nữa, mà dần
dần có sự hòa hợp hơn.
Trở lại biệt thự, Hạ Nhược Vũ lập tức thay
bộ đồ trên người ra, sau đó tắm rửa sạch sẽ,
ma xui quỷ khiến thế nào mà cô còn xịt một
chút nước hoa phía sau gáy, cô quay trở lại
giường với nhịp tim đập nhanh như sấm.
Trong lòng cô đã sẵn sàng cho chuyện gì
đó sắp xảy ra, nhưng cả đêm người đàn ông
bên cạnh vẫn không hề làm gì, chỉ ôm cô vào
lòng theo thói quen và nói một câu: ‘”Ngoan, ngủ đi.”