Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Vĩ bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho hoảng sợ, anh làm sao có thể biết được suy nghĩ của mình đối với Hạ Nhược Vũ.

Không đợi ông ta tìm hiểu kỹ, anh đã thu lại ánh mắt, liếc mọi người một vòng, rồi ôm lấy người phụ nữ trong ngực, thong dong mà đi.

Bọn họ rời đi rồi, không khí trong phòng mới ổn định lại, ai cũng sợ hãi, miệng thở phào, liếc nhìn nhau, ngầm hiểu sự em ngại và lo lắng trong mắt nhau.

“Tổng giám đốc Trương, rốt cuộc anh Mạc có lai lịch gì, ông nhanh cho chúng tôi biết đi, để chúng tôi còn có sự chuẩn bị” “Đúng vậy, đúng vậy, rốt cuộc anh ta có lai lịch gì, khí thế mạnh quá” “Triển Thạc còn nằm trên đất kìa, làm sao bây giờ.” Bản thân không biết phải làm thế nào, đâu còn tâm trạng quan tâm đến người khác, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, Mạc Du Hải sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc, phải về sớm để bàn bạc với ai đó và đề phòng.

Trương Vĩ nhẹ nhàng thở dài: “Người khống chế cổ phần chân chính của Thịnh Hoa” “Cái gì, sao có thể là anh ta?” “Còn trẻ tuổi như vậy… Trương Vĩ không tiếp tục để ý âm thanh hốt hoảng sợ hãi của bọn họ nữa, vẻ mặt nghiêm túc nhấc chân rời đi.

Triển Thạc nằm dưới đất nghe hai chữ Thịnh Hoa thì cả người đều choáng váng. Đây là gia đình có quyền thế, trăm năm kế thừa, có bao nhiêu vốn liếng không ai biết, điều duy nhất có thể biết là người có thể chống lại anh ở Đà Nẵng chỉ đếm trên đầu ngón tay.


Nào dám còn ý định trả thù.

Ra khỏi cửa khách sạn, sắc trời đã muộn.

Hạ Nhược Vũ nhịn cho tới bây giờ, mới dùng sức đẩy người đàn ông ra, quát lên với anh: “Mạc Du Hải, anh chơi chán chưa, chán rồi thì cút cho tôi” Nói xong không nhìn anh, loạng choạng đi tới bậc thang.

Bước chân cô như đang đi trên mây, trong đầu còn nghĩ tìm thành tích ở chỗ nào, chuyện làm ăn này vì Mạc Du Hải mà trôi mất, thời gian của cô cũng không còn nhiều nữa.

Cô nhớ tên mập hôm qua thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cô, xem ra bản thân vẫn phải hi sinh một chút, ngày mai hẹn hắn ra bàn chuyện.

Bàn tay bị người ta kéo một cái, cơ thể theo quán tính lảo đảo ngã về sau, vững vàng rơi vào một bức tường thịt cứng rắn.

“Hạ Nhược Vũ, em nói lại lần nữa” Người phụ nữ đáng chết này, bị người ta bắt nạt mà không thèm đánh trả, bây giờ lại được đà lấn tới với mình.

Kiều Duy Nam nhìn vẻ mặt u ám của bạn mình, rõ ràng rất tức giận nhưng lại không thể làm gì người phụ nữ bên cạnh, anh ta chưa từng thấy vẻ mặt này bao giờ.



Đúng là người khắc người, ai có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có điểm yếu, Nhược Vũ chính là điểm yếu của Mạc Du Hải.

“Anh thả tôi ra, khốn kiếp.” Hạ Nhược Vũ bị xoay một vòng, dạ dàng cũng nhộn nhạo, suýt chút nữa thì phun ra.

Không đợi anh trả lời, liền dùng sức đẩy anh một cái, bước chân hốt hoảng vịn vào thùng rác bên cạnh ói lên ói xuống.

Vị cồn nồng đậm tràn ra, dạ dày cô không có gì cả, ngoại trừ rượu thì vẫn là rượu.

Kiều Duy Nam đứng xem nào nhiệt thấy thế cũng muốn nôn theo.

Chứ đừng nói đến người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ trước mặt.

Lúc anh ta nhìn lại, Mạc Du Hải đã chạy đến bên Hạ Nhược Vũ, võ lưng cho cô.

“Không uống được thì đừng cậy mạnh, em thực sự tưởng bản thân là ngàn chén không say à?” Mạc Du Hải vừa đau lòng vừa lo, sớm đã quên đi phải tức giận, chỉ hận không thể đập chết đám người kia, vừa rồi anh vẫn còn nương tay quá.

Kiều Duy Nam nghe Mạc Du Hải nói, khóe miệng giật giật không tin nổi “Không cần anh lo, oe…” Hạ Nhược Vũ không nói nổi nữa, tiếp tục nôn.

Nôn đến chết đi sống lại, nước mắt như bão táp chảy ra, dạ dày, cổ họng đều là vị nóng bỏng gay mũi, chính cô còn ghê rợn, Mạc Du Hải lại còn tới vỗ lưng cho cô.

Trong lòng cũng không biết do rượu hay do một cảm xúc nào đó làm đau.

“Còn nhìn gì, lấy chai nước tới đây: Không thể quát người phụ nữ của mình, đành phải nạt người khác.

Kiều Duy Nam giật mình, ngoan ngoãn đáp: “Được.” Ôi, anh ta chính là chân chạy bàn mà, có điều nhìn thấy Du Hải bị vậy cũng đáng, hôm nay không uổng công theo tới, ngày mai sẽ nói khoác một phem với mấy tên khốn kiếp kia.



“Em còn biết khó chịu à” Rõ ràng là quan tâm, từ miệng Mạc Du Hải lại như quở trách.

Hạ Nhược Vũ vừa nôn khanh, vừa trợn mắt, cô đã nôn thành thế này rồi còn không khó chịu chắc.

“Nhịn một chút, uống nước trước rồi anh đưa đi bệnh viện kiểm tra” Mạc Du Hải chưa từng võ lưng cho ai, lực anh cho là nhẹ, đối với cô lại có hơi mạnh tay.

Cô có thể cảm giác được người đàn ông có chút lóng ngóng theo sau động tác lo lắng, đôi mắt lặng lẽ phủ một tầng sương mù, cô khịt khịt mũi chửi thầm trong lòng là loại rượu hỏng gì mà uống nửa chai khiến cô cay cả mắt.

Rượu pha với dịch vị được phun ra từ miệng sau khi dung hợp, mùi vị có thể tưởng tượng được.

Nhưng người đàn ông chết tiệt kia không hề né tránh, anh cứ ôm chặt lấy cô, không cần biết có bẩn hay không, dùng tay áo sơ mi lau nước bọt cho cô.

Cô thật không ngờ anh sẽ làm vậy, trái tim kiên cố như bị xuyên thủng một lỗ.

Nếu anh tiếp tục lạnh lùng, cô còn có thể kiên trì vững tâm, nhưng sự dịu dàng của anh lại như đòn trí mạng.

Phụ nữ quả nhiên là loài động vật dễ rung động.

“Cái tên kia sao mà chậm thế” Kiều Duy Nam về đúng lúc nghe được bạn thân đang chửi mình, tủi thân nói: “Tới đây, tôi đã nhanh lắm rồi” Mạc Du Hải liếc anh ta một cái, Kiều Duy Nam lập tức im miệng.


Mạc Du Hải vặn nước đưa cho Hạ Nhược Vũ.


Dạ dày khó chịu nên lúc này cô cũng không nhiều lời, liên tục uống mấy ngụm nước lớn mới miễn cưỡng đè lại cảm giác muốn nôn.


Nhưng vẫn không nguyện ý nhìn đến Mạc Du Hải.


Kiều Duy Nam nhìn hai người lại về dáng vẻ lúc trước, thở dài bất đắc dĩ, nhắc nhở: “Du Hải, Nhược Vũ có thể bị viêm dạ dàng rồi, đi bệnh viện kiểm tra thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK