Mạc Du Hải nhìn chằm chằm cô, cho dù ai có mạnh
mẽ đến đâu cũng không có cách nào chống cự nổi
ánh mắt bức người của anh trong vòng mười giây đồng hồ.
Người khác không thể, Hạ Nhược Vũ còn đang có
hơi chột dạ, cô vừa rời ánh mắt đi, cơ thể chợt nhẹ,
trần nhà xoay tròn một vòng, đầu cô hướng xuống, có
chút không rõ ràng.
Khi phản ứng lại thì không phải là trần nhà xoay
mà là cô bị người ta vác trên vai, cô hét lên: “Mạc Du
Hải, anh làm gì vậy, thả tôi xuống.”
Mặc kệ cô dùng sức đánh vào đùi anh thì anh vẫn
ung dung bước đi, không bị ảnh hưởng chút nào.
Hạ Nhược Vũ không kìm nổi tức giận, chửi ẩm lên:
“Mạc Du Hải, cái tên vô lại này, khốn khiếp, anh đây
làm gì thì làm như vậy.”
“Ngại quá, trong nhà có mỏ thì đúng là muốn làm
gì thì làm”
“.” Cô chỉ thuận miệng nói một chút, không ngờ
trong nhà anh đúng là có mỏ, chẳng lẽ là quặng mỏ
lớn nhất ở thành phố Đà Nẵng, đó là một ngọn núi lớn,
nghe nói có thể khai thác hai trăm năm.
Có thể thấy được số lượng và lợi nhuận cao đến
láng sợ, cho dù cả đời không làm gì, thì cả đời cũng
không xài hết. Miếng thịt béo bở này cũng có rất nhiều
người nhìn vào, lúc nào thì anh có được, vì sao chuyện
lớn như vậy lại chẳng có tin tức gì?
“Không cần phải nghĩ, em có nghỉ cũng không
hấu được đâu.”
“.” Hạ Nhược Vũ đỏ bừng mặt, không biết là bị
học tức cỡ nào, có điều đầu chúc xuống dưới, máu
như chảy ngược, cảm giác như cô sẽ lập tức bị chảy
máu não.
“Mạc Du Hải, anh thả tôi ra, anh muốn làm gì, cái
đàn ông man rợ này, lợn rừng lớn, lợn…
Cô còn chưa nói xong, cả người liền bị ném đến
chiếc giường mềm mại, bật lên hai lần rồi mới dừng lại,
ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt xám xịt của
người đàn ông, đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng
lo lắng, nhanh chóng lùi về sau.
Cảnh giác nhìn anh, lắp ba lắp bắp nói: “Anh, anh
muốn làm gì?”
Có lời gì cứ ở bên ngoài từ từ nói, cần gì chạy đến
phòng ngủ nói chứ!
Con ngươi u ám của Mạc Du Hải nhìn cô: “Nói đi,
không phải thích nói sao, đàn ông man rợ? Lợn rừng?
Hạ Nhược Vũ, vốn từ để mắng chửi của em phong phú
Giọng nói nhẹ nhàng của anh cứ như một trận gió
nhẹ thổi vào trong lòng cô, khiến sau lưng cô phát
lạnh. Nhất định vừa rồi cô bị quỷ nhập mới có thể
không chút kiêng dè mắt anh, mặc dù trong lòng có
chút sợ.
Nhưng nói có một câu thì sao, tim sợ, nhưng
người không sợ, tuyệt đối không thể nhận thua: “Thì,
thì, chẳng lẽ tôi nói sai à?”
Nếu lực của cô mạnh chút nữa thì Mạc Du Hải có
thể cố tin là cô không chột dạ: “Em không sai.”
Một chút, sắc mặt Hạ Nhược Vũ càng thêm lo lắng:.
chuyện gì từ từ nói, anh qua đây làm gì?”
Anh chỉ tò mò, em tức giận cái gì.” Mạc Du Hải
giọng điệu không nhanh không chậm mà nói,
thậm chí có thể hiện ra chút tùy ý.
Có điểu tay anh đã cởi nút áo, điều này cực kỳ
không bình thường rồi.
Còi báo động trong lòng Hạ Nhược Vũ lập tức reo
lên, xoay người muốn chạy khỏi giường, nhưng cô đã
đánh giá thấp kích thước của giường, lăn một vòng đã
bị anh đưa tay tóm được, hai tay chống ở hai bên của
cô, cơ thể cao lớn ở phía trên cô.
Cô có thể thấy rõ được đường cong cứng rắn và
yết hầu đang di chuyển ở cổ anh.
Hạ Nhược Vũ còn có thể nghe rõ âm thanh nuốt
nước miếng của cô, bầu không khí trở nên quái dị, cô
không biết Mạc Du Hải có cảm giác này không, dù sao
Ô cũng rất sợ hãi.
Tiếng nói cũng nhẹ đi: “Anh, vì sao anh muốn biết.”
Cô không biết nguyên nhân tức giận có phải quan
trọng không, nếu quan trọng thì vì sao còn cứ muốn _-
lây dưa không rõ ràng với Lục Khánh Huyền.
“Bởi vì anh muốn xác nhận một chuyện.”
Một chuyện mà anh muốn biết.
“Tiếp tục đi.” Cho nên ngày đó hai giọt máu ở cửa
là do cô bị thương trong lúc bối rối để lại, Mạc Du Hải
không biết nên tức hay nên trừng phạt cô.
Nghĩ đến trừng phạt, nhiệt độ trong đôi mắt lại
tăng lên mấy phần.
Hạ Nhược Vũ không nghĩ nhiều như vậy, cô còn
đang khó chịu, bọn họ nói gì cô đều nghe được, còn
muốn nói gì, còn gì hay mà nói, có điều vẫn lén lún
nhìn biểu cảm của anh.
Cô bất đắc dĩ nói: “Còn có gì mà nói, ly hôn, chia
tài sản, nhường vị trí mợ chủ nhà họ Mạc cho người
khác chứ sao.”
Rượu đỏ, mang theo tia say mê: “Em muốn gì.”
Ý anh là sau khi ly hôn, cô muốn chia tài sản thế
nào à? Đàn ông đúng là một cái móng heo, anh quả
nhiên muốn ở bên cái cố Bạch Liên hoa Lục Khánh
Huyền kia.
Rõ ràng mình không cần để ý, cho dù tách ra, cô
cũng muốn sảng khoái mà đi, tuyệt đối sẽ không lưu
lại một tia yếu ớt và không nỡ bỏ. Nhưng mà trong
lòng lại khuyên bảo mình, sự ghen tuông như núi lửa
– chuẩn bị phun trào trong ngực cô.
Giọng nói buồn buồn phát ra từ cổ họng: “Tôi
không cần gì cả, chỉ cần anh ký tên.”
Mắt cô hơi đỏ lên, giống như một con thỏ nhỏ
chịu ấm ức, nhìn chằm chằm anh, trong lòng anh lập
ức mềm nhữn, anh thật sự không thể tức giận với cô.
Chỉ hỏi một câu đã làm cô uất ức rồi.
“Em có nghe hết không?”
“Cái gì?” Trong lòng cô chỉ còn buồn bã hối tiếc,
chưa nghe rõ ý của anh, vẻ mặt ngơ ngác ngẩng lên,
lập tức đâm trúng vào tim người nào đó.