Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tỉnh lại vào ngày hôm sau, Hạ Nhược

Vũ vừa mở mắt lập tức nhìn thấy khuôn mặt

tuấn tú của người đàn ông chỉ cách tầm

mắt mình không đến mười centimet, cô nhẹ

nhàng hít sâu một hơi, có thể thấy rõ là cô

đang vô cùng kinh hãi, suy nghĩ kỹ càng lại

mới nhớ được những chuyện đã xảy ra vào

tối hôm qua.

Mạc Du Hải thế mà lại ngủ cùng

giường với cô.

Hơn nữa hiếm khi cô mới dậy sớm hơn

anh thế này, bình thường mỗi lần cô tỉnh

dậy đều không tìm được bóng anh ở đâu.

Dáng vẻ nhắm mắt ngủ say của Mạc

Du Hải không còn là muốn cách người

ngàn dặm như khi tỉnh táo, dễ gần hơn hơn

thường ngày, hàng lông mi dài từng cái rõ

ràng, vừa dày vừa đậm, ánh sáng chiếu

xuống tạo thành một bóng ma nhỏ trên

khuôn mặt, đôi môi như hoa quả ướp lạnh

kia thật sự cám dỗ người khác.

Đặc biệt là Hạ Nhược Vũ lại chưa được

ăn uống no đủ, ánh mắt cô hơi sáng lên,

không nhịn được vươn tay chọc má anh,

thế nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm

được vào da anh.

Một bàn tay vươn ra với tốc độ nhanh

như chớp, sau đó nắm lấy cổ tay cô, mí mắt

hé mở, đôi con ngươi thâm thúy âm trầm

kia trở nên nguy hiểm vô cùng, nhìn thấy là

cô, trong mắt ẩn chứa sự lạnh lùng, anh

thấp giọng nói, giọng anh vẫn còn khàn


khàn do vừa tỉnh dậy vào sáng sớm: “Dậy

đi.”

“Aừ”

Giây phút bị anh nắm chặt tay kia, Hạ

Nhược Vũ bị anh dọa đến rồi, đôi mắt sắc

bén lạnh lùng kia mới là tính cách chân thật

của Mạc Du Hải, còn đạm mạc xa cách

ngày thường chỉ là mặt nạ anh treo lên mà

thôi.

“Anh có thể buông tay ra trước được

không?” Cổ tay cô sắp gãy xương luôn rồi

đó.

Mạc Du Hải nheo mắt, sau đó buông

lỏng tay cô ra, hành vi vừa nãy chỉ là phản

ứng theo bản năng của cơ thể, may mà

phản ứng của anh so với năm đó cũng

không hề giảm bớt, nếu không tay cô đã bị

gãy rồi: “Lần sao nhớ phải lên tiếng.”

“Em nào biết anh hung bạo như vậy.”

Hạ Nhược Vũ xoa xoa cổ tay bị anh nắm

đau, cô mới là người vô tội nhất có được

không.

Mạc Du Hải lại nở nụ cười nhàn nhạt:

“Vừa rồi em muốn phi lễ với anh à?”

“Cái gì mà phi lễ, một người đàn ông

như anh, nói năng có thể dễ nghe chút

được không.” Hạ Nhược Vũ càng nói càng

nhỏ, càng để lộ ra tâm tư đang chột dạ của

cô.

Mạc Du Hải nghiêng người về phía

trước, cơ thể cao lớn như một bóng râm

bao trùm trên người cô, hoàn toàn che lấp.

cơ thể nhỏ xinh của cô ở dưới người, đôi

mắt đen sâu thẳm không đáy lặng lẽ nhìn

cô, ngón tay thon dài câu một cọng tóc trên

trán cô, mân mê chơi đùa.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười

phong lưu, Hạ Nhược Vũ bắt đầu hô hấp

dồn dập, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp:



“Làm, làm cái gì vậy…”

Má ơi, Mạc Du Hải chết tiệt, mới sáng

sớm đã muốn hóa thú, khiến tim cô kinh

hoàng nhảy lên không ngừng như động cơ

máy.

Chỉ là phải làm sao bây giờ, anh ta cười

xấu xa như vậy nhưng vẫn rất đẹp trai.

“À, anh dạy em, cái gì gọi là phi lễ.”

Anh cúi đầu, đôi môi hơi lạnh xẹt qua

khóe miệng sau đó dừng ở bên tai cô, Hạ

Nhược Vũ nghĩ rằng Mạc Du Hải muốn làm

một ít chuyện khiến người mặt đỏ tim đập,

hai tay vội nắm chặt, kiềm chế nội tâm kích

chậm rãi vang lên bên tai: “Đáng tiếc, trong

mắt em có một cục gỉ mắt rất lớn.”

Nói xong anh lập tức nhếch miệng,

xoay người nằm về chỗ, để mặc cô với

trạng thái dại ra như bị điện giật ở đó.

Cả người Hạ Nhược Vũ lập tức cứng

đờ, trong khoảng thời gian cơ thể dần cứng

đờ này, nếu có một cơn gió thổi qua, cô

nhất định sẽ biến thành bụi phấn, để gió

cuốn đi.

Ai có thể nói cho cô biết rằng giết

người không cần đền mạng được không,

hiện tại nếu trong tay cô có một con dao,

cô nhất định sẽ đâm chết người đàn ông

bên cạnh không chút do dự.

Tức giận đã không đủ để biểu đạt tâm

tình của cô vào giờ phút này, trong lòng cô

chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là

đồng quy vu tận với anh ta!

Mạc Du Hải nghiêng người, một tay

chống cằm, thưởng thức khuôn mặt không

ngừng thay đổi sắc mặt của cô, khuôn mặt

nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì tức giận, đôi mắt

ngậm nước mông lung kia không còn mơ

màng nữa mà dao động mạnh như ánh lửa

muốn nuốt trọn anh.

Ừ, không tồi.

“A,a, a, Mạc Du Hải, em muốn giết

anh!”

Hạ Nhược Vũ rốt cuộc không thể nhịn

được nữa, bất chấp chuyện mình có thể

đánh được anh hay không, cô nâng nắm

đấm nhỏ dùng sức đấm lên người anh, trên

đời này sao lại có thể một người đàn ông

nói năng độc ác thế này cơ chứ.

Mệt cô còn có chút…

Thật sự là xấu hổ chết người, cô không

muốn sống nữa.

Mạc Du Hải để mặc cô đấm mình, còn

quan tâm hỏi cô: “Tay có đau không?”

Đương nhiên đau, ai mượn ngực anh

cứng như đá thế này, nhưng cho dù đau cô

cũng muốn đánh, nếu không thì khó mà

tiêu tan tức giận dưới đáy lòng được.

Người đàn ông đáng ghét này nên nổ

tung tại chỗ đi.

“Kiểm tra phòng, kiểm tra phòng, Hạ

Nhược Vũ, hôm nay cô…” Kiểu Duy Nam

nói kiểm tra phòng chính là nói với ngữ khí

đùa giỡn, chỉ là anh ta vừa đẩy cửa ra, lập

tức nhìn thấy một đôi nam nữ trên giường,

lấy tư thế khó có thể miêu tả dán vào cùng nhau.

Tiếng thở gấp của phụ nữ, còn thỉnh

thoảng phát ra tiếng “a a a” chợt cao chợt

thấp.

Nếu Hạ Nhược Vũ biết âm thanh tức

giận của cô rơi vào tai Kiểu Duy Nam lại

thành tiếng thở gấp thì có khi sẽ bị tức chết

rồi.



Cô cũng nghe được loáng thoáng

tiếng của Kiều Duy Nam, đang muốn đứng

dậy giải thích thì anh ta đã vội vàng muốn

chuồn đi.

“Tôi chưa nhìn thấy cái gì cả, hai người

cứ tiếp tục, tiếp tục đi, coi như tôi không

tồn tại là được rồi.” Kiều Duy Nam nói xong

bèn đóng cửa lại, trước khi đi còn cho bọn

họ vẻ mặt viết rõ câu ‘tất cả mọi người đều

là người trưởng thành, tôi hiểu mài.

Trong lòng lại suy nghĩ Du Hải cũng

thật là, cơ thể của Hạ Nhược Vũ đã khỏe

đâu mà đã làm xằng làm bậy như vậy rồi,

xằng bậy còn chưa tính, quan trọng là

không thèm khóa cửa, quả thật là quá xằng

bậy!

Tuy nhiên xem tư thế này thì hình như

Hạ Nhược Vũ là đang bá vương ngạnh

thượng cung.

Trong đầu lập tức hiện lên một đoạn

hình anh không thể miêu tả, vẻ mặt Kiều

Duy Nam cũng trở nên đáng khinh, y tá bên

cạnh thấy được đều kinh hoàng dán lưng

vào vách tường mà đi, muốn cách anh ta

thật xa.

“Quay lại!” Thật sự không phải như

anh nghĩ đâu, Hạ Nhược Vũ gấp đến phát

khóc, trong sạch của cô xem như bị hủy

trên tay người đàn ông này. “Mạc Du Hải, đều là

anh hại em, tức chết em rồi.”

Đánh người ta nhưng người ta không

đau, ngược lại chính tay mình bị đau đến

run rẩy, tức quá đi mất.

Mạc Du Hải nhìn vẻ mặt tức phát khóc

của Hạ Nhược Vũ, anh vươn tay vuốt tóc

cô, nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan, lát nữa giúp

cô dạy dỗ cậu ta.”

“Được…” A? Không đúng, sao cô lại có

cảm giác mình là con lừa bị anh ta dẫn đi

thế này!

Hạ Nhược Vũ lập tức không vui: “Lấy

cái móng heo của anh ral“

Ngủ cả đêm khiến tinh thần của cô tốt

hơn không ít, tuy rằng miệng vết thương ở

bả vai vẫn đau nhưng cô có sức để đứng

dậy chạy ra khỏi giường.

Dép cũng chưa đi, cô căm giận chỉ vào

anh, lại dạo quanh người anh một vòng, lập

tức nghiêm mặt trầm giọng nói: “Mạc Du

Hải, anh cút ra ngoài cho em.”

Anh cau mày khi nhìn thấy đôi chân

trần trắng nõn của cô bước trên nền gạch

đá hoa, mặc dù hiện tại là mùa hè nhưng

trong phòng vẫn còn bật điều hòa, trên mặt

đất rất lạnh, nếu hơi lạnh xuyên qua da đi

vào trong cơ thể của cô thì kỳ kinh nguyệt

sắp tới cô nhất định sẽ bị đau bụng.

Càng chưa cần nói đến cơ thể còn

chưa khỏe của cô.

Hạ Nhược Vũ thấy sắc mặt Mạc Du

Hải trầm xuống, vừa bước xuống giường là

lập tức đi đến trước mặt cô, lại khiến lòng

cô không khỏi khẩn trương, lắp bắp nói:

“Mạc Du Hải, anh lại muốn làm gì, á….”

Cô còn chưa nói xong, cơ thể đã đột

ngột bay khỏi mặt đất, bị anh bế đi đến bên

giường rồi.


động, không biết nên từ chối hay nên phối


hợp thuận theo tâm tư của mình.


Đang lúc cô miên man suy nghĩ, giọng


nói dễ nghe của người đàn ông nào đó

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK