Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Hạc Minh bị sự khen ngợi không chút nào che giấu trong mắt Hạ Nhược Vũ làm cho có chút thẹn thùng.

Cậu bé cố gắng nói với giọng vịt đực: “Việc học hành của tôi vẫn luôn rất tốt.” “Được rồi, chị biết cậu giỏi rồi. Chớ nghe vài câu khen ngợi là lại vểnh cả đuôi lên trời” Hạ Nhược Vũ võ võ bả vai gầy gò của cậu bé với vẻ cổ vũ. Nụ cười trên mặt cậu bé rực rỡ như mặt trời vậy.

Dương Hạc Minh đã tới đây hai ngày, mặc dù đã cắt bớt đi mái tóc khô xơ nhưng má vẫn hóp lại. Vừa nhìn là đã biết thiếu dinh dưỡng trầm trọng.

Mặc dù Hạ Nhược Vũ luôn đấu võ mồm với cậu bé nhưng vẫn dặn dò người giúp việc nấu một số món bổ sung dinh dưỡng cho cậu bé, nhưng lại không dám để cho cậu ăn quá bổ.

Sợ cậu ăn rồi không tiêu hóa được.

Có người không vui, anh cất tiếng: “Tinh Giang dẫn cậu nhóc đi mua sắm một chút, ngày mai đưa đi học.” Mạc Du Hải dừng một chút, cuối cùng khóe miệng mới có một nụ cười: “Trọ ở trường” Tinh Giang nhìn dáng vẻ này của anh thì bỗng nhiên giật mình. Không phải là cậu chủ đang ghen với thằng nhóc choai choai miệng còn hôi sữa này nhé. Anh ta vội vàng bác bỏ đi ý nghĩ buồn cười này của mình.


Sao cậu chủ lại có thể làm ra chuyện ngây thơ như thế chứ.

Thế nhưng sự ghét bỏ nồng đậm trong mắt cậu chủ là sao đây. Chắc chắn là ảo giác.

“Vì sao chứ, không phải ở trong nhà rất tốt à. Sao lại phải trọ ở trường?” Dương Hạc Minh còn không có nói cái gì thì Hạ Nhược Vũ đã hỏi trước.

Nếu như ném thằng nhóc xấu xa này vào trong đó, rồi bị người khác ăn hiếp thì sao cô ăn nói với chú Dương được chứ. Hơn nữa mặc dù cậu nhóc này miệng hơi thúi, nhưng tính tình cũng không tệ lắm.

Dương Hạc Minh lại cảm thấy không có gì: “Tôi muốn trọ ở trường, như thế sẽ tiện hơn”” Trước kia cậu bé cũng trọ ở trường, nên cũng không có cái gì không quen.

Đột nhiên có một người phụ nữ quan tâm cậu như thế khiến cậu bé có chút khó thích ứng.

“Nhưng mà người ở trong đó…’ Hạ Nhược Vũ không biết nên giải thích với cậu bé này như thế nào. Trường học là một mô hình thu nhỏ của xã hội. Học sinh trong trường càng giàu có thì càng phức tạp, cũng không có đơn giản như cậu bé nghĩ.



Hạ Nhược Vũ còn chưa nói xong thì Dương Hạc Minh đã trả lời: “Tôi biết chị muốn nói gì, tôi không sợ, hơn nữa tôi tin rằng tôi có thể đối phó được.” Cậu bé cũng không phải là dễ bị bắt nạt đến thế. Cậu đã ở chỗ kia mười mấy năm trời, có lẽ không học được gì khác nhưng nhìn mặt mà nói chuyện và láu cá thì học được không ít. Những người khác muốn bắt nạt cậu bé cũng phải suy nghĩ một chút về trí thông minh của mình.

Tinh Giang nghe cuộc đối thoại của hai người họ thì mím môi. Hai bọn họ đang diễn kịch à, người mà cậu chủ sắp xếp vào, hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp đều hận không thể đặt lên bàn thờ mà cúng bái, chắc chắn đã dặn dò xong cả rồi. Trừ một số mấy đứa mất não và không có mắt mới gây chuyện mà thôi, đương nhiên là loại người này càng dễ giải quyết hơn nữa” “Nhưng mà ba cậu bảo tôi chăm sóc tốt cho cậu mà” Hạ Nhược Vũ vẫn không đồng ý, cô nhìn thoáng qua người đàn ông vẫn bình chân như vại kia với vẻ nóng nảy. Dường như đang muốn nói rằng còn không mau nói cái gì đi, anh thật sự muốn ném thằng nhóc gầy yếu này vào nơi ăn thịt người kia ư? Mạc Du Hải nhìn sang cô gái đang sốt ruột kia thì trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn mở miệng nói: “Lúc anh mười lăm tuổi, chỉ có một mình đi học đại học” “mm … Hạ Nhược Vũ nhìn anh với một ánh mắt nhìn quái vậy. Mười lăm tuổi học đại học là khái niệm gì chứ. Đây không phải là Mạc Du Hải nhảy lớp à, chắc anh ngồi hỏa tiễn bay thẳng lên luôn nhỉ.

Mạc Du Hải chỉ nói một câu rồi không nhìn Hạ Nhược Vũ nữa, về phần cô nghĩ như thế nào thì không nằm trong phạm vi suy tính của anh. Lúc đầu thì anh nói câu này cũng chẳng phải là để cho Hạ Nhược Vũ nghe.

“Anh không phải là người bình thường. Chúng ta vẫn nên nhìn trên góc độ của người bình thường mà suy nghĩ. Chị nói cho cậu biết, cái chỗ kia không thân thiện như chị đâu, cậu vẫn nen…

Hạ Nhược Vũ còn chưa nói xong thì đã bị giọng nói kiên định của Dương Hạc Minh ngắt lời: “Tôi không phải là con nít” Hạ Nhược Vũ nhìn qua ánh mắt chăm chú nghiêm túc của người thiếu niên kia thì chìm vào im lặng. Sao cô lại dùng suy nghĩ của mình để ngăn chặn con đường của người khác chứ.

Có đôi khi sự giúp đỡ tốt nhất chính là buông tay.

“Được rồi, chỉ cần cậu không khóc là được.” “Chị mới khóc ấy” Lần đầu tiên sau nhiều năm qua, Dương Hạc Minh mới nở một nụ cười như thế này, sạch sẽ mà thuần khiết, không chứa bất kì tạp chất gì.

Không phải thiếu niên mười lăm tuổi nên như thế này sao. Cuộc sống của cậu bé vừa mới bắt đầu.

Sau khi Dương Hạc Minh đi với Tỉnh Giang ra ngoài thì trong lòng Hạ Nhược Vũ vẫn còn chút mất mát. Dù sao ở chung được mấy ngày, mặc dù hai người vẫn luôn đấu võ mồm nhưng vẫn cãi ra một chút tình cảm.

Người đàn ông nhìn sang vẻ mặt có chút ảm đạm của cô thì nói với vẻ thản nhiên: “Không phải là em muốn đi làm à? Còn ngồi đây làm gì nữa” “Hôm nay em có thể đi rồi sao?” Hạ Nhược Vũ lập tức trở nên tràn đầy sức sống. Cô còn tưởng rằng phải chờ mấy ngày, đến khi tâm trạng anh tốt lên thì mới thả người chứ.

“Không nên vui mừng quá sớm, anh có một điều kiện” Quả nhiên khi Hạ Nhược Vũ nghe thấy câu nói này của Mạc Du Hải thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xụ xuống ngay lập tức: “Em biết là anh sẽ không thả em ra ngoài đơn giản như thế mà.” Không phải ai cũng có thể ăn được bánh từ trên trời rớt xuống. Ví như thứ mà Mạc Du Hải ném tới không phải là bánh mà là miếng sắt, đè bẹp cả người cô.

“Nhất định phải có người đi cùng.” “Ai chứ? Em không muốn Tinh Giang.’ Một người đàn ông đi theo cô khiến cô có chút không quen.



Đôi mắt Mạc Du Hải lấp lóe: “Em đi là biết.” “Bí ẩn thế làm gì.” Hạ Nhược Vũ lẩm bẩm một câu.

“Không bằng lòng à?” Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông kia bắn tới.

Hạ Nhược Vũ lập tức nhảy dựng dậy khỏi ghế salon: “Sao mà thế được, em đi ngay bây giờ đây. Tạm biệt anhI” Cô ước gì bàn chân mình có dầu để có thể đi nhanh hơn.

“Đợi chút.

“Lại sao nữa.” Hạ Nhược Vũ bị cách nói chuyện chuyển đổi bất ngờ tra tấn sắp điên lên. Chúng ta không thể nào nói chuyện đơn giản một chút à Mạc Du Hải cất báo đi rồi nhìn thoáng qua chú chuột Hamster vừa mới xổng chuồng kia, anh nói với vẻ thản nhiên: “Anh tiện đường chở em đi” Hạ Nhược Vũ nghe thấy Mạc Du Hải nói như thế thì có chút ngại ngùng.

Là cô hiểu nhầm anh rồi: “Vậy thì ngại lắm: Dù sao một ngày anh bận trăm công nghìn việc, cô đi một mình cũng được.

“Không có gì phải ngại cả, tối nay đền bù là được rồi” Mạc Du Hải bày ra cái vẻ mình rất dễ thương lượng. Điều này khiến cho Hạ Nhược Vũ tức giận tới nổi nghiến răng. Nãy cô còn cảm thấy ngượng ngùng, hóa ra là người đàn ông này gài bẫy mình.

Hạ Nhược Vũ trực tiếp giả ngu né cho qua chuyện, nhưng có qua được thật hay không thì chỉ có một mình Mạc Du Hải biết.

Khi tới nơi thì Hạ Nhược Vũ vội vàng nói chào tạm biệt rồi chạy xuống xe. Cô rất sợ mình chậm trễ thêm chút nữa thì người đàn ông bên cạnh sẽ đổi ý. Hạ Nhược Vũ không quay đầu lại mà đi thẳng vào cao ốc Nhật Hạ, dường như có quỷ đang đuổi theo cô vậy.


Quỷ thì không có, nhưng có một con thú dữ.


Hạ Nhược Vũ lén lút trốn vào góc khuất, khi nhìn thấy chiếc Maybach của Mạc Du Hải biến mất trước cửa ra vào thì cô mới dám thở dài một hơi. May quá, cuối cùng cô cũng đi ra được rồi.


“Giám đốc, chị sao vậy, có người xấu đang theo dõi chị à?” Đầu của An Nguyên cũng lặng lẽ ló ra bên cạnh cô, khiến cho Hạ Nhược Vũ giật mình suýt chút nữa là hét lên thành tiếng, cũng may là cô nhịn được.


Hạ Nhược Vũ võ ngực rồi hỏi: “An Nguyên, cô làm cái quỷ gì thế?” Không biết là làm thế sẽ hù chết người sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK