Sát Sai nhướng mày, hai tên tay sai thì kinh ngạc, trong đó có một tên nhỏ giọng nói: “Đại ca, Mạc Du Hải lợi hại quá.
“Tao không mù, nhìn thấy được” Sát Sai tức giận nói, hai tên kia không dám lại lên tiếng.
“Không phải sợ, cho dù anh ta có thể đánh lại hai mươi tên sát thủ cũng sẽ bị thương ít nhiều, đối phó với anh ta sẽ đơn giản hơn, huống chỉ trong tay chúng ta còn cầm một lá bài chủ chốt nữa.
Sát Sai nhìn về phía Hạ Nhược Vũ, lộ ra nụ cười âm hiểm: “Cô Hạ, anh Mạc không phối hợp rồi, có phải cô nên khuyên anh ta một chút không?” Hạ Nhược Vũ mím chặt môi không nói một lời, Mạc Du Hải vẫn còn đang nguy hiểm, không thể trong khoảnh khắc mấu chốt khiến anh mất tập trung.
Sát Sai cười mỉa mai: “Cô Hạ đúng là suy nghĩ vì anh Mạc nhiều quá, để cho tôi thấy được thế nào mới là tình cảm chân thành, đáng tiếc cô không nắm được vận mệnh của mình” Gã nắm lấy cổ tay của Hạ Nhược Vũ, cưỡng ép đưa cô tới gân Mạc Du Hải.
Mạc Du Hải bình tĩnh: “Nếu như Hạ Nhược Vũ mất đi một cọng tóc, tôi tuyệt đối sẽ khiến anh và người của anh không ra được khỏi thành phố này.
Nhìn ý lạnh tràn ngập trong mắt Mạc Du Hải, Sát Sai không khỏi chột đạ trong lòng, nhưng vẫn cười lớn nói: “Anh không quan tâm đến sự an toàn của cô Hạ à?” Mạc Du Hải lạnh lùng nói: “Anh là người thông minh, nếu Hạ Nhược Vũ xảy ra chuyện gì, anh sẽ rõ ràng được vận mệnh của mình, cho nên anh chắc chăn sẽ không gây khó dễ cho cô ấy, tôi nói đúng chứ?” Sát Sai không cười được nữa, gã muốn đối phó với Mạc Du Hải, lúc đầu cũng là vì tỏ thái độ cho Lục Hằng xem, trên thực tế gã vừa tiếp quản gia nghiệp của Sai Bá, chết ở đây, gã tuyệt đối không cam tâm.
Mạc Du Hải lợi hại hơn so với tưởng tượng của gã nhiều, đã đoán chắc được tâm tư của gã, cho nên mặc dù có Hạ Nhược Vũ làm con tim, tối đa cũng chỉ có thể toàn thân trở ra mà thôi.
“Anh Mạc, lần đầu gặp mặt mà đã động binh đao thì hình như cũng không quá tốt, cho nên tôi đề nghị chúng ta nói chuyện một chút, thế nào?” Sai Sát cười nói.
Mạc Du Hải lạnh nhạt trả lời: ‘Là anh chọc vào tôi trước, tôi không giết Sai Bá, có tin hay không thì tùy anh” Sai Sát cười nói: ‘Cái này không quan trọng, anh Mạc, tôi thả cô Hạ ra, anh cho tôi rời khỏi nơi này, cuộc giao dịch này đối với chúng ta đều có chô tốt, tôi nghĩ là anh sẽ đồng ý nhỉ?” Mạc Du Hải cười mỉa mai: “Chỉ có lần này tôi đồng ý với anh, nếu lần sau còn chọc vào tôi, nhất là liên lụy đến Hạ Nhược Vũ, tôi cam đoan sẽ ném anh vào biển rộng cho cá ăn.” Sai Sát miên cưỡng cười một tiếng: “Anh Mạc hẳn là người giữ chữ tín chứ?” Mạc Du Hải lạnh giọng nói: “Nếu anh không thả Hạ Nhược Vũ, tôi cũng sẽ không cho anh rời đi, danh dự của tôi anh không cần nghỉ ngờ.” Sai Sát suy nghĩ một lát, quyết định: “Được, tôi tin anh Mạc một lần, nếu anh dám dở mánh khóe gì, tôi sẽ không đảm bảo an toàn cho cô Hạ đâu” Mạc Du Hải im lặng, ngầm đồng ý với đề nghị của Sai Sát.
“Đại ca, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ một mình Mạc Du Hải à?” Một tên tay sai nhíu mày nhỏ giọng nói, hai chục tên sát thủ phục kích một mình Mạc Du Hải còn phải cụp đuôi bỏ chạy, đây là một chuyện rất mất mặt.
Sai Sát cười lạnh nói: “Chúng mày đúng là một lũ óc lợn, Mạc Du Hải bình tĩnh như vậy rõ ràng là đã có chuẩn bị, dù sao chúng ta cũng không quen thuộc nơi này, chỉ vì một mình Mạc Du Hải mà mất mạng, các người không cảm thấy bị thiệt à?” Tên kia không dám nói gì nữa, Sai Sát nói rất có lý, bọn họ cũng không muốn chết ở nơi tha hương xứ lạ.
Buông tay khỏi Hạ Nhược Vũ, Sai Sát nói với những tên sát thủ kia: “Thất thân làm gì, còn không cút mau” Những tên sát thủ này rút lui cực nhanh, biến mất trong bóng đêm.
Sai Sát nhìn Mạc Du Hải một chút, nói: “Anh Mạc, sau này chúng ta sẽ còn có cơ hội gặp mặt, bảo trọng.” Mạc Du Hải thản nhiên nói: “Mong vậy.
Sai Sát kinh ngạc một chút, không hiểu ra được ý trong lời nói của Mạc Du Hải, quay người lên xe rời khỏi bến tàu, đây mà một nơi đầy thị phi, không nên ở lâu: “Đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu?” Tên tay sai hỏi.
Sai Sát ngâm nghĩ, nói: “Đi tìm Lục Hãng” Xe đi từ bến tàu tới dưới tòa nhà của tập đoàn Lục thị, Sai Sát biết Lục Hãng nhất định ở đây chờ gã.
Sau khi lên lầu, Sai Sát đi một mạch tới phòng chủ tịch.
“Anh Sai Sát, tôi vân luôn ở đây chờ †in tức của anh, mọi việc thuận lợi chứ?” Lục Hãng ra hiệu mời ngồi, mỉm cười hỏi.
Sai Sát nhún vai: ‘Mạc Du Hải không dê đối phó như vậy, đám tay sai sát thủ của tôi không phải đối thủ của anh ta, cho nền việc này cần bàn bạc kỹ hơn.
Lục Hãng khế nhíu mày, đứng dậy nhìn sau lưng Sai Sát, mỉm cười nói: “Không sao, thế lực của Mạc Du Hải đã tồn tại lâu, đúng là khó đối phó, không vấn đề gì, chúng ta còn nhiều cơ hội, vậy tiếp theo anh Sai Sát có tính toán gì chưa?” Sai Sá ngâm nghĩ, nói: “Tôi còn cần phải củng cố tiếng tăm ở Nam Á, cho nên chuẩn bị về trước một chuyến, chờ sau khi ổn định sẽ cùng ông Lục Hăng đây hợp tác sau.” Lục Hằng gật đầu: “Được, cũng tốt, tôi chút anh Sai Sát thuận buồm xuôi gió.
Sai Sát không nghi ngờ gì, đứng dậy nói: “Tôi muốn rời đi trong đêm, ông không cần tiễn, dù sao sau này cũng còn cơ hội gặp mặt.” Lục Hằng khoát tay: “Tôi phải tiễn anh chứ, bởi vì sau này chúng ta sẽ không gặp mặt nữa” Sắc mặt Sai Sát hiện vẻ sợ hãi, bỗng nhiên quay đầu, thấy được biểu cảm lạnh lùng của Lục Hằng thì biết ngay ông ta không có ý tốt.
Tay vừa đặt vào súng ngắn bên hông, cũng cảm giác được đau đớn phía sau, người áo đen không biết từ lúc nào xuất hiện phía sau lưng gã, dùng dao đâm xuyên qua tim gã.
Sai Sát thống khổ quỳ xuống đất, dùng chút sức tàn hỏi: “Tại sao muốn giết tôi?” “Tôi vốn cho rằng anh sẽ tạo cho Mạc Du Hải phiền phức, nếu anh đã không làm được thì không cần thiết giữ lại, với cả cho anh sống, Mạc Du Hải sẽ điều tra được ra tôi, cho nên tôi phải cho anh biến mất mới được.” Lục Hằng cười một cách tàn khốc.
“Ông!” Sai Sát đã không nói lên lời, sinh mạng đang dần dần rời bỏ cơ thể.
“À, quên nói cho anh biết, anh của anh, Sai Bá cũng là do tôi phái người giết, hai anh em các anh đều chết trong tay Mạc Du Hải, đám tay sai trung thành của anh sẽ tìm Mạc Du Hải báo thù, mà tôi nhận di ngôn của các anh, trợ giúp bọn họ quản lý tốt chuyện làm ăn là việc hợp lý hợp tình.
Lục Hằng mỉm cười nói.
Người áo đen lạ dùng sức, dao đâm mạnh vào lồng ngực Sai Sát, đồng thời dùng tay che mũi miệng gã, không cho gã phát ra âm thanh.
Trong mắt Sai Sát tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng, nhưng lại không nói ra một được một câu, hô hấp nhanh chóng không còn.
“Ném gã xuống biển cho cá ăn” Lục Hằng dặn dò một tiếng rồi quay người vào phòng làm việc.