Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên một đôi tay bé nhỏ luồn

qua sau lưng anh ta, giúp anh ta điều

chỉnh lại độ cao của gối tựa, sau đó đỡ

anh ta dựa lưng vào gối.

Đôi mắt đào hoa câu hồn người

của Hàn Công Danh trở nên nhu hòa,

dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn

xinh đẹp của cô, mặc dù trên mặt cô

vẫn giữ vẻ lãnh đạm, nhưng qua hành

động của cô, anh ta cảm giác được cô

quan tâm mình.

“Mạc Du Hải, hôm nay chúng ta

thật trùng hợp đấy, cậu cũng đến tầng

này kiểm tra phòng à, tôi nghe nói bệnh

nhân trong phòng bệnh này là bạn trai

cũ của Nhược Vũ đó, không biết cậu có

cảm tưởng gì không, cậu nói nếu bây

giờ tôi đi kiểm tra phòng thì có thể nhìn

thấy hình ảnh không nên thấy không,

cậu nói tôi đi, cậu nói đi:

Tiếng nói lải nhải của Kiều Duy

Nam truyền đến.

Hạ Nhược Vũ muốn lui thân rời đi

nhưng đã không còn kịp rồi.

Kiều Duy Nam vừa lúc quay đầu

nhìn thấy cả người Hạ Nhược Vũ đang

nằm trên người Hàn Công Danh, tư thế

nhạy cảm kia giống như hai người vừa

mới hôn nhau xong, đang chuẩn bị

tách ra.

Trong lúc nhất thời, không khí trở

nên đông cứng lại.

Thật sự, Kiều Duy Nam cũng chưa

từng nghĩ đến sẽ nhìn thấy cái này,


không ngờ cái miệng của mình lại linh

nghiệm đến vậy, vì muốn giảm bớt xấu

hổ, anh ta cố ý ho hai tiếng: “Nhược Vũ,

cô đến thật sớm đó”

Anh ta nói xong lập tức hối hận,

mình nói cái quỷ gì vậy? Đến sớm để

thăm bạn trai cũ à? Ngay cả dũng khí

quay đầu lại nhìn người đàn ông bên

cạnh anh ta cũng không có.

Hạ Nhược Vũ cố gắng đè xuống

nỗi kinh hoàng đang dâng lên ở trong

lòng, lúc ngẩng đầu nhìn bọn họ, khuôn

mặt cô đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh,

nói chính xác hơn là cô chỉ nhìn Kiều

Duy Nam, về phần Mạc Du Hải ở bên

cạnh, cô không muốn nhìn anh.

“Bác sĩ Duy Nam, đã lâu không gặp.

“Không cần khách sáo như vậy

đâu, đều là người một nhà cả” Thời

gian này Kiều Duy Nam phải đi tham

dự một cuộc hội thảo, mới trở về không

bao lâu.

Hai người đàn ông khác lại không

nói gì, một người thì thâm trầm lạnh

lùng, một người thì nặng nề cố chấp,

ánh mắt hai người chạm nhau trong

không khí, chém giết lẫn nhau, chỉ vài

giây sau lại làm như không có gì mà

đồng thời rời mắt đi.

Tuy nhiên cả hai vẫn hiểu được đối

phương có địch ý với mình.

Không khí xấu hổ này thật sự làm

người ta hít thở không thông, Kiều Duy

Nam bắt đầu giả bộ như làm theo phép

công: “Nhược Vũ, làm phiền cô và Du

Hải ra ngoài trước một chút, tôi cần

phải kiểm tra vết thương cho bệnh nhân.

“Được. Hạ Nhược Vũ không nói gì

cả, cô gật đầu, lướt qua bên người Mạc

Du Hải rồi đi ra ngoài.

Người vừa đi, trên mặt Kiều Duy

Nam làm gì còn có biểu cảm ‘hòa ái dễ



gần như vừa rồi, anh ta tức giận nói:

“Còn không cởi quần áo ra, chẳng lẽ

còn đợi tôi cởi cho anh nữa à?”

Chớp mắt, anh ta tốt tính nói: “Hay

là để tôi kêu cho anh một y tá đi, tôi

nghĩ y tá này sẽ rất vui lòng giúp đỡ

anh đấy”

Hiện tại có lẽ y tá trưởng đang rảnh

rỗi, nghe nói sắp bốn mươi rồi mà vẫn

chưa có bạn trai, vẻ ngoài của Hàn

Công Danh cũng không kém, thừa khả

năng lọt vào mắt xanh của y tá trưởng.

“Không làm phiền bác sĩ Duy Nam,

tôi tự lo cho mình được.’ Hàn Công

Danh đương nhiên nghe ra anh ta

không có ý tốt, tự mình cởi áo xuống,

nhưng ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa.

Nhược Vũ vừa chân trước ra ngoài,

Mạc Du Hải cũng lập tức theo sau,

không biết hai người này đứng ngoài

cửa nói cái gì…

Kiều Duy Nam bước một bước

chắn trước mặt anh ta, cười hì hì nói:

“Có bệnh thì phải phối hợp với bác sĩ,

anh không tập trung như vậy, chẳng

may tôi nhầm lẫn axit sunfuric với

thuốc giảm nhiệt thì anh cũng đừng

trách tôi.”

Rõ ràng là đang uy hiếp mình, Hàn

Công Danh không nhìn đông nhìn tây

nữa mà lạnh lẽo liếc nhìn anh ta một

cái, sau đó thu tầm mắt trở về.

Kiều Duy Nam than thở hai tiếng

trong lòng, cũng chỉ có cô nhóc Nhược

Vũ ngây ngốc mới bị vẻ ngoài “dịu dàng

như nước” của Hàn Công Danh vừa

gạt, trong xương cốt người đàn ông

này chính là một con sói hoang đấy.

Chỉ là anh ta che dấu rất tốt, hoặc

phải nói là mặt nạ “hiền lành” này đeo

lâu rồi, đến chính anh ta cũng nghĩ

mình là người như vậy.

Nhưng chỉ cần gặp chuyện kích

thích thì bản tỉnh sói hoang vẫn sẽ

chậm rãi lộ ra ngoài.

Hiện tại Hàn Công Danh đang gặp

phải tình huống như vậy, anh ta không

thiếu khả năng, cái thiếu chính là một

ngọn gió đông, một cơ hội.

Hy vọng Du Hải không xem thường

anh ta mới tốt.

Ngoài cửa, trên hàng lang yên tĩnh.

Hai bóng người cách nhau một

khoảng cách, giống như hai người xa lạ

không liên quan, rõ ràng họ chỉ cách

nhau vài ba bước chân.

Hạ Nhược Vũ lại cảm thấy khoảng

cách chỉ có hai ba bước chân kia như

một ngọn núi cao, anh ở bên kia ngọn

núi, mà cô lại bị vây ở chỗ này, hai

người bị ngọn núi cao ngăn cách.

Cô không biết.

Trầm mặc không chút tiếng động

mới khiến cho người càng hít thở khó

thông.

Cho dù người đàn ông bên cạnh

không nói gì, nhưng chỉ cần anh đứng

ở nơi đó cũng đủ khiến người ta cảm

nhận được một cảm giác áp bách vô

hình, Hạ Nhược Vũ nhìn chằm chằm

mũi chân, muốn bỏ qua cảm giác này,

nhưng lòng bàn tay cô lại không nghe

lời mà ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trong lòng không khỏi suy nghĩ

miên man, không biết Mạc Du Hải nghĩ



như thế nào về quan hệ giữa mình và

Hàn Công Danh, dù sao tình huống vừa

rồi, nếu là người không biết thì nhất

định sẽ hiểu lầm.

Người đang khẩn trương thì lỗ tai

vô cùng mãn cảm, hành lang im lặng

bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân

thong thả rõ ràng.

Đôi giày da đắt tiền chậm rãi dâm

lên sàn nhà cẩm thạch trơn bóng, phát

tra tiếng “lộp cộp” theo quy luật, mỗi

bước đi ấy như dẫm thẳng vào lòng cô. Đầu quả tim rung

động không ngừng theo bước chân của anh.

Cho đến khi đôi giày da bóng loáng

phản chiếu vẻ hoảng sợ trên gương

mặt cô. Cô mới hoàn hộn lại, Mạc Du

Hải đã đi tới bên cạnh cô rồi, hô hấp

của anh dừng ngay trên đầu cô.

Chỉ cần anh duỗi tay là có thể bắt

được cô.

Toàn bộ tế bào khắp cơ thể Hạ

Nhược Vũ đều đang kêu gào, chạy

mau, nhưng gót chân lại như dính vào

mặt đất, cô không thể nhích được dù

chỉ một li, hàng lông mi uốn cong như

quạt hương bồ nhẹ nhàng chớp động.

“Chột dạ”

Giọng nói trầm thấp trong trẻo

nhưng lạnh lùng của người đàn ông

vang lên, lại mang theo chút ý lạnh rõ

ràng, đông lạnh đến mức khiến trong

lòng cô phát run.

Hạ Nhược Vũ nhẹ nhàng hít sâu

một hơi, sau đó ngẩng đầu, cũng dùng

ngữ khí lãnh đạm trả lời anh: “Bác sĩ Du

Hải, có phải anh lầm cái gì rồi không,

em có gì phải chột dạ chứ?”

“Không chột dạ thì tại sao em

không dám nhìn thẳng vào mắt anh?”

Trong mắt Mạc Du Hải tràn đầy ý đùa

cợt, hôm qua vì muốn để cô được ngủ

ngon nên gần như cả đêm anh đều

không ngủ, buổi sáng còn cố ý dậy

sớm làm bữa sáng cho cô.

Cuối cùng phải ngủ hai giờ trong

phòng nghỉ rồi mới dậy đi làm.

Cô lại tặng cho anh một “món quà

lớn” như vậy, dù biết rõ cô và Hàn Công

Danh không có gì nhưng khi nhìn thấy

cảnh kia, anh vẫn muốn bẻ gãy đôi vai

của Hàn Công Danh.

Nếu không phải Hàn Công Danh

cứu Hạ Nhược Vũ thì Mạc Du Hải đã

làm như vậy rồi.

“Có gì mà em không dám” Vì muốn

thể hiện mình rất thẳng thắn, Hạ Nhược

Vũ dùng sứ mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt

kia như đang nói cô không thẹn với

lương tâm.

Đôi mắt ngập nước của cô như hạt

trân châu được nước gột rửa, sáng

ngời lại trong suốt, dừng ở trong mắt

anh lại như đang làm nũng cùng bất

mãn: “Nhớ kỹ thân phận của em là gì.”

“Thân phận gì?” Hạ Nhược Vũ sửng

sốt, không hiểu anh có ý gì.

Anh nhếch môi khẽ cười, cúi người

ghé vào bên tai cô, dùng giọng nói trâm

thấp không nhanh không chậm nói với

cô: “Mợ cả nhà họ Mạc, nhớ chú ý lời

nói và hành động của em”

Không biết anh cố ý hay vô tình, lúc


nói chuyện còn cố ý để hơi thở lướt


qua vành tai cô, tỉnh ý vờn qua những


sợi lông tơ trên dái tai của cô rồi mới


đứng thẳng dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK