Hạ Nhược Vũ bình tĩnh nhìn lại Lục Khánh Huyền: “Ngay từ đầu tôi đã đoán ra mấy chuyện này là do cô đứng sau rồi. Nhưng dù có giết tôi thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu, Du Hải sẽ không yêu cô!”
Hàn Công Danh thấy Lục Khánh Huyền bắt đầu thở gấp thì biết ngay là Hạ Nhược Vũ vừa chọc giận cô ta, vội vàng nói nhỏ: “Nhược Vũ, đừng nói nữa”
Hạ Nhược Vũ không sợ hãi nói tiếp: “Anh sợ à? Nhưng tôi lại không sợ cô ta, Lục Khánh Huyền, trừ việc đứng sau lưng người khác, nghĩ mấy mưu hèn kế bẩn ra thì cô còn làm được gì khác nữa không?”
Lục Khánh Huyền nhìn Hạ Nhược Vũ với ánh mắt lạnh như băng: “Mồm mép sắc bén thì được ích gì chứ, lát nữa kiểu gì chẳng bị tội giết.”
Hạ Nhược Vũ cười lạnh: “Tôi nói rồi, tôi có chết thì cô cũng chẳng thắng nổi tôi đâu. Tôi sẽ ở trong tim Du Hải vĩnh viễn, cô sẽ chẳng bao giờ vào đó nổi!”
Tay Lục Khánh Huyền run lên, cô ta cướp lấy sáng từ tay gã mặc đồ đen: “Hạ Nhược Vũ, hôm nay ân oán giữa chúng ta sẽ được giải quyết cho trót, còn chuyện Du Hải không chấp nhận tôi thì là việc của tôi, chẳng liên quan gì đến cô nên đừng có xía vào”
Hạ Nhược Vũ nhìn vào họng súng của cô ta, không sợ mà nói tiếp: “Tôi không sợ”
“Lục Khánh Huyền, nể tình chúng ta đã hợp tác với nhau lâu như vậy, cô tha cho Nhược Vũ một con đường sống đi” Hàn Công Danh hoảng sợ nói, mặc dù anh ta cũng biết là bây giờ mình cũng đang gặp nguy hiểm nhưng anh ta vẫn có gắng không để Hạ Nhược Vũ bị thương.
Lục Khánh Huyền cười lạnh: “Anh yên tâm, lúc còn sống hai người không được ở bên nhau, đợi sau này chết đi rồi thì tha hồ mà chim chuột, tôi đối xử với anh như vậy cũng không tệ chút nào chứ?
Đúng lúc Lục Khánh Huyền sắp bóp có thì có tiếng súng vang lên, trong chớp mắt, khẩu súng trong tay cô ta văng ra xa. Lục Khánh Huyền đau đớn ôm lấy tay, nhìn về phía xa.
Mạc Du Hải lạnh lùng nhìn cô ta, chầm chậm đi đến.
Gã mặc đồ đen thấy Mạc Du Hải xuất hiện thì lẳng lặng bỏ tay vào túi áo, nhưng Mạc Du Hải đã nhanh chóng nổ súng trước, gã mặc đồ đen kia chỉ kịp kêu lên một tiếng, nằm giãy giấy vài cái rồi chết hẳn.
Vẻ mặt Lục Khánh Huyền tái mét, ngay từ giây phút Mạc Du Hải xuất hiện, cô ta đã biết kế hoạch của mình thất bại rồi, cô ta cười thảm: “Thật ra em đã biết rằng anh có thể đoán ra đường bỏ trốn của Hàn Công Danh.”
Mạc Du Hải bình tĩnh đáp: “Chỉ tiếc là cô đã quá nôn nóng muốn đối phó với Nhược Vũ nên đánh liều chạy đến. Đây chính là sai lầm của cô”
“Du Hải, em làm nhiều chuyện như vậy cũng là vì anh mà thôi. Anh không cảm động chút nào thật à?” Lục Khánh Huyền cười khổ hỏi, ánh mắt cô ta toàn là nước mắt nhưng chỉ có cô ta mới rõ đó là nước mắt của sự tuyệt vọng hay của sự hối hận.
Mạc Du Hải bình thản trả lời: “Chuyện tình cảm không thể cưỡng ép được, huống chi cô còn dùng sai cách. Tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu”.
“Du Hải, em không hiểu nổi, rốt cuộc thì Hạ Nhược Vũ có gì tốt chứ, sao anh lúc nào cũng khăng khăng đứng về cô ta, còn người yêu anh như em thì lại coi như không biết gì? Như vậy rất bất công với em!” Lục Khánh Huyền cắn môi.
Hạ Nhược Vũ cười nói: “Tình yêu của cô quả ích kỷ, thậm chí cô còn chẳng Thiếu Du Hải mà chỉ muốn chiếm hữu anh ấy thôi, thất bại là chuyện tất nhiên rồi.” Lục Khánh Huyền tuyệt vọng hỏi: “Hai người muốn giết tôi à?”
Mạc Du Hải lạnh lùng trả lời: “Tất nhiên là giao cô cho cơ quan chức pháp luật xử lý rồi. Có rất nhiều bằng chứng về những việc cô đã làm, đi mà gặp cảnh sát để nói chuyện”
Hàn Công Danh vốn đang yên lặng đột nhiên lao ra, giăng lấy khẩu súng trong tay Mạc Du Hải, khi đó mọi người đều tập trung vào Lục Khánh Huyền nên anh ta cho rằng đó là một cơ hội tốt dành cho mình.
Nhưng Mạc Du Hải đã đề phòng sãn, thoáng cái anh đã tránh được tay Hàn Công Danh rồi chĩa súng vào đầu anh ta: “Ân oán của chúng ta cũng sẽ chấm dứt vào hôm nay, anh cũng vào tù mà kiểm điểm lại bản thân về những lỗi lầm mà mình đã mắc phải đi”
Ánh mắt Hàn Công Danh lạnh đi: “Mạc Du Hải, tôi thua anh nhưng tôi sẽ không để anh bắt tôi đâu!”
Nói xong, khóe miệng anh ta bắt đầu rỉ máu, hóa ra trong lúc nhào lên, anh ta đã uống một viên thuốc độc.
“Nhược Vũ, sau khi anh chết đi thì sẽ luôn ở trong lòng em. Không giành được em về thì cuộc sống của anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cuối cùng thì anh vẫn muốn nói lại lần nữa, anh thật sự rất yêu em” Hàn Công Danh nói xong thì mất lập tức trắng rã, ngã phịch xuống đất.
Ánh mắt Hạ Nhược Vũ lóe lên chút thương cảm, có lẽ cái chết này đối với Hàn Công Danh chính là một cách giải thoát.
Lục Khánh Huyền cười khổ: “Hàn Công Danh nói đúng, không được ở bên người mình yêu thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Mạc Dụ Hải còn chưa kịp nói gì thì Lục Khánh Huyền đã nhìn anh ta với ánh mắt thâm tình rồi nhảy xuống biển.
Mạc Du Hải và Hạ Nhược Vũ đứng nhìn mặt biển đang cuộn sóng một lúc lâu, hai người ăn ý nắm tay nhau, Mạc Du Hải nhìn Hạ Nhược Vũ với ánh mắt chan chứa tình yêu thương: “Mặc dù kết cục này không được hoàn hảo cho lắm, nhưng cuối cùng thì chúng ta cũng có thể yên tâm ở bên nhau rồi.”
“Cách yêu của họ sai nên mới có kết cục không có hậu thế này, sau này chúng ta phải sống thật tốt.” Hạ Nhược Vũ cảm thán. Cái chết của hai người này khiến cô cảm thây hơi thương cảm, đồng thời cũng hiểu ra được mạng sống này quý giá đến nhường nào, việc quan trọng nhất là phải biết quý trọng nó.
Hai người nắm tay nhau, chầm chậm đi bộ dọc bờ biển, bóng hai người kéo dài về phía sau.
Vài ngày sau, trong văn phòng của Mạc Du Hải, Hạ Nhược Vũ nghiêm túc hỏi: “Lục Hãng sa lưới thật à?”
“Ừ, tin này chính xác lắm, ông ta nghĩ rằng mình còn trữ vàng thì có thể Đông Sơn tái khởi, nhưng lại không biết rằng người ông ta tin cậy nhất đã đứng ra làm nhân chứng rồi. Lần này đã bắt được cả người cả tang vật, phiên tòa sẽ sớm được tổ chức tại Nam Á, với tội danh của ông ta thì
Hạ Nhược Vũ mỉm cười: “Vậy là anh hết rối rắm rồi chứ?”
Mạc Du Hải thở phào một hơi: “Đúng vậy, bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng bắt Lục Hằng phải chịu sự trừng phạt pháp luật, cuối cùng anh cũng có một lời nhắn nhủ với ba mình”.
“Anh có chuyện để nhắn nhủ ba mình rồi, vậy có muốn nói gì với em không?” Hạ Nhược Vũ đánh mắt đưa tình với Mạc Du Hải.
Anh cười: “Tất nhiên là có rồi, đợi khi nào giám đốc Viễn xuất viện thì anh sẽ bàn bạc về chuyện hôn lễ với ông ấy” Hạ Nhược Vũ cố ý hất cằm: “Ai nói là muốn cưới anh chứ?”
Mạc Du Hải xoa xoa cằm, mỉm cười đáp: “Vì em yêu anh, anh cũng yêu em, cả hai chúng ta đều rất phù hợp với nhau nên tất nhiên là phải kết hôn rồi.”
Hạ Nhược Vũ cũng cười: “Làm chồng em thì cũng được, nhưng làm ơn, sau này anh đừng có lạnh lùng như vậy, có thể trở thành một người đàn ông ấm áp không?”
Mạc Du Hải nhún vai: “Anh là bác sĩ thì tất nhiên là phải làm một người đàn ông ấm áp rồi, lâu vậy mà em không nhận ra à?”
Nhở đến lần gặp mặt đầu tiên của hai người, mặt Hạ Nhược Vũ đỏ bừng lên: “Vậy là em kiếm được một bác sĩ tư nhân miễn phí rồi sao?”
Mạc Du Hải cười lớn: “Lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh. Anh sẵn lòng phục vụ em cả đời”
Hạ Nhược Vũ ngại ngùng cúi đầu xuống, rúc vào lòng người sắp thuộc về mình cả đời.