“Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?” Hạ Nhược Vũ còn tỉ mỉ kiểm tra quần áo của mình, không có vấn đề thì cô mới dám ra ngoài chứ.
Trần Hạ Thu Phương thở dài, bất đắc dĩ nói: “Bà cô của tôi ơi, cô bao lâu rồi không ra ngoài thế, cô biết Ca Duyệt là nơi nào không, là quán bar, quán bar đó! Không phải là tiệc rượu làm ăn, bà cô à, cô ăn mặc như mới rớt trên trời xuống á!” Hình như là như vậy, mấy ngày nay cô uống rượu đến mê muội, đầu óc có chút mơ mơ hồ hồ: ‘Vậy làm sao bây giờ?” Cũng không thể trở về thay quần áo, dường như đã không còn kịp rồi.
“Đi thôi, theo mình lên lâu.” Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là chị đây sẽ cứu nguy cho cưng, may mắn là quần áo sexy cô cũng có không ít, há há.
Hạ Nhược Vũ nhìn nụ cười xấu xa trên mặt Trần Hạ Thu Phương, bỗng nhiên cảm thấy đây không phải là ý kiến hay: “Không thì mình trở lại thay đồ cũng được” Cô cảm giác được, nụ cười kia còn có lẫn cả âm mưu đen tối của Trần Hạ Thu Phương.
“Đi thôi” Trần Hạ Thu Phương giải thích rồi kéo cô đến trong phòng: “Nơi này cậu cũng biết rồi. Ngồi xuống trước đã, mình đi lấy quần áo cho cậu.” “Ừ, lấy đại một cái nào cũng được” Hạ Nhược Vũ gật gật đầu, nhìn một vòng, phát hiện trang trí bên trong cũng không thay đổi gì sau khi cô rời đi, trong lòng có chút hoài niệm.
Do dự một hồi, cô đứng dậy đi tới căn phòng trước đây vốn là của mình, phát hiện mọi thứ vẫn ở đó, so với lúc cô đi không đổi gì cả.
Trần Hạ Thu Phương đã cầm bảy tám bộ quần áo quay lại, nhìn thấy cô đứng ở cửa, thuận miệng nói: “Sau khi cậu đi rồi, căn phòng này cũng không có ai ở, vẫn để lại cho cậu” Suy nghĩ một chút lại lẩm bẩm lầu bầu nói: “Quên mất, cậu đã có gia đình lớn của mình, làm sao có thể trở về được.” Hốc mắt Hạ Nhược Vũ nóng lên, thời điểm xoay người đã lấy lại bình tĩnh, chỉ là nhìn thấy quần áo trên tay cô nàng nào đó thì cô không thể mặc kệ.
“Trần Hạ Thu Phương, cậu mang cái đống gì ra vậy!” Cái váy kia xẻ tà từ đùi xuống? Gái còn lại thì ngắn đến mức chỉ cần không cẩn thận là lộ đồ lót? Đây thật sự là quần áo hả? “Này thì tính là gì, ở quán bar đầu ăn mặc như vậy đấy” Trần Hạ Thu Phương không cho là đúng, nói: “Nhược Vũ, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi, không phải là những năm mười sáu nữa, không lẽ cậu muốn mặc đồ lòe loẹt bung xòe đi nhảy disco hả?” “Nhưng mà…” Không phải là Hạ Nhược Vũ chưa bao giờ mặc quần áo như vậy, ai chẳng có thời trẻ trâu, chỉ là lâu ngày ở chung với Mạc Du Hải, quần áo cũng bị quản cực kỳ nghiêm khắc, lập tức ăn mặc “lộ liễu” như vậy, cô thật sự không quen.
Nghĩ đến Mạc Du Hải, cô lập tức tỉnh táo lại, hai người bọn họ đã chia tay, chỉ là “vợ chồng” trên danh nghĩa, cho nên cô mặc cái gì anh cũng không thể ngăn cản! Đúng, không sai, cô sẽ dùng quần áo thay đổi lại thói quen của mình.
“Được, hôm nay giao cho cậu đó.” Trần Hạ Thu Phương còn tưởng rằng cô ấy phải tốn nước bọt thuyết phục linh tinh thì cô nàng mới chịu thay đồ, không ngời người ta sảng khoái gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề, cứ tin tưởng ở mình, mình đảm bảo cậu sẽ là tiêu điểm của quán bar hôm nay” “Vậy thì không cần đâu, quần áo cũng đừng ngắn quá, rất dễ bị lộ.” Giọng Hạ Nhược Vũ có chút do dự.
Trần Hạ Thu Phương cười hềnh hệch.
Hai mươi phút sau, Hạ Nhược Vũ thật sự oán hận trời cao, gọi người không thấu, cô nhăn nhó đi xuống lầu: “Cậu cảm thấy bộ đồ này thật sự hợp mình sao?” Nói xong lại lôi kéo tà váy xuống, che đi chỗ cần che.
“Yên tâm, không thành vấn đề, đã kín đáo lắm rồi” Trần Hạ Thu Phương trả lời vô cùng chắc chắn.
Tuy rằng Hạ Nhược Vũ vẫn cảm thấy kỳ quái, chỉ là nghĩ đến khuôn mặt hờn dỗi của người đàn ông Mạc Du Hải kia, cô cũng không rối rắm vấn đề này nữa.
Trực tiếp lái xe đến Ca Duyệt.
Huống chi hôm nay cô tới đây có mục đích. Ăn mặc mát mẻ chút cũng không sao. Trước đây cô khinh thường chuyện lấy thân hầu người, hôm nay chính mình phải làm như thế.
Thật sự là ai cũng sẽ chịu trách nhiệm về hành vi của mình, ông trời sẽ không bỏ qua cho ai cả.
Xe dừng trước cửa quán bar, tùy ý đưa chìa khóa cho bảo vệ giữ hộ, Hạ Nhược Vũ cùng Trần Hạ Thu Phương đi vào.
Trên đoạn đường đi, cả người Hạ Nhược Vũ cảm thấy không được tự nhiên, nhỏ giọng nói với người bên cạnh mình: “Thu Phương này, cậu có cảm thấy không, từ lúc chúng ta đi vào đến giờ vẫn luôn bị người ta nhìn chằm chăm.
“Đây không phải là chuyện bình thường sao? Nơi đây nhiều người đẹp như vậy. Yên tâm đi, không cần nghĩ nhiều” Trần Hạ Thu Phương đương nhiên biết lý do, cô cảm thấy vô cùng đắc ý, xem ra công sức cô bỏ ra hôm nay không uổng phí: Hạ Nhược Vũ ăn mặc vô cùng xinh đẹp.
Nghe cô nói như vậy, Hạ Nhược Vũ cũng không rối rắm nữa.
Các cô vừa mới đi đến, bảo vệ lập tức đẩy ra cánh cửa nặng nề, âm thanh két két lẫn tiếng nhạc ồn ào tràn ra.
Hạ Nhược Vũ có chút không vui, nhưng vì hợp đồng của công ty, cô vẫn cắn răng đi vào.
Ở ngoài cửa đã có thể nghe thấy âm thanh ầmï, vào bên trong âm nhạc như phát loa hết cỡ bên cạnh lỗ tai, làm cho màng nhĩ của cô đau đớn.
Bên trong hòa trộn mùi rượu lẫn mùi nước hoa nồng nặc, hòa cùng nhau có chút gay mũi, Hạ Nhược Vũ hơi hối hận khi đến đây.
“Nhược Vũ, người cậu chờ đang ở nơi đó.’ Bên trong âm nhạc quá lớn, Trần Hạ Thu Phương không thể không lớn giọng nói chuyện.
Hạ Nhược Vũ đã bắt đầu đưa mắt tìm kiếm, ở quầy bar khẳng định là không thể rồi, lại ngước mắt lên nhìn về phía dãy ghế riêng ở trên lầu, trong góc tối cố đã tìm thấy mục tiêu đêm nay của mình. Cô quay sang bĩu môi với Trần Hạ Thu Phương: “Chính là gã đàn ông trái ôm phải ấp như bánh da lợn kia” Nghe cô miều tả, Trân Hạ Thu Phương cũng tìm được người rồi, gật gật đầu, đồng ý nói: “Chính là một con heo ngây thơ chỉ biết ăn chơi sa đọa”” Tâm trạng Hạ Nhược Vũ vốn có chút khẩn trương cũng bị lời nói của cô chọc cười, cả người cũng thoải mái hơn nhiều. Nhưng mà đến đây đêm nay không phải để chơi: “Thu Phương, nếu không cậu ra bên ngoài chờ mình đi, nếu có chuyện mình sẽ gọi điện thoại cho cậu” “Đã đến đây rồi, cậu còn càm ràm linh tinh. Nhanh lên đi, mọi thứ mình đã chuẩn bị tốt, nếu bọn họ dám xằng bậy, mình nhất định khiến cho-anh ta khổ sở.’ Trân Hạ Thu Phương tràn đầy tự tin nói.
Hạ Nhược Vũ thấy kiên trì như thế, cũng không nói gì nữa.
Hít sâu một hơi, đẩy đám người xung quanh ra, đi hướng về phía cầu thang, dọc theo đường đi, luôn có ít nhiều đàn ông nhìn chằm chằm Hạ Nhược Vũ, có suồng sã, có tham lam, có ngạc nhiên, đủ loại ánh mắt không bình thường.
Cũng có vài người vô liêm sỉ đứng canh bên ngoài huýt sáo với cô.
Người đầu tiên không thể nhịn là Trần Hạ Thu Phương: “Ánh mắt các người cũng quá trắng trợn rồi đấy, lại dám huýt sáo với cô gái đang đi lên cầu thang kia, mấy người ngại đời quá dài à?” Mấy gã đàn ông kia nghe được cô nói như vậy, lập tức thấy không vừa ý: “A, cô em xinh đẹp, kiêu ngạo như vậy không tốt lắm đâu.” “Không có cách nào khác, ai bảo bà cô tôi đây có vốn liếng để kiêu ngạo chứ?” Trần Hạ Thu Phương vuốt ve chiếc ghế da bên cạnh: “Có cần tôi gọi hết anh em bạn bè thân thiết đến đây, cùng các người nói chuyện tán dóc không? Muốn tôi dẫn các người đi trải nghiệm một chút không?” Mấy gã đàn ông nhìn dàn ghế ngồi tượng trưng cho kẻ có tiền kia, không cam lòng mà hừ một tiếng, không để ý tới bọn họ nữa.
“Thu Phương à… cậu mạnh mẽ quá..'” Bỗng dưng Hạ Nhược Vũ cảm thấy có chút đau đầu.
Trần Hạ Thu Phương cười khẽ, lè lưỡi xin lỗi nói: “Hề hề, mình cũng chỉ muốn bảo vệ cậu mà thôi.”