Vốn dĩ anh muốn đưa Hạ Nhược Vũ trở về, nhưng chỉ nhận được một tin nhăn, nên anh đã để cô lại theo yêu cầu của người nào đó.
“Ngài Mạc, tin tức này hoàn toàn đáng tin cậy, rạng sáng ngày hôm nay trên chuyến tàu chứa lô vũ khí này trị giá hàng trăm triệu USD đó đã bị rò rỉ tin tức khi trên đường cập bến, nhiều người đã biết chuyện này rồi”
Từ đầu dây bên kia, một giọng nói trầm thấp vang lên. Mạc Du Hải nhìn chằm chằm vào xa xăm: “Tại sao lại có một đợt hàng hóa giá trị cao như thể lại được cập bến nhanh như vậy? Chẳng lẽ họ không rút ra bài học gì từ quá khứ hay sao?
Đầu dây bên kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngài Mạc, tôi nghĩ chuyện này hoàn toàn có khả năng. Nhất định là bởi vì người đứng sau cảm thấy chúng ta vừa chặn được một lộ vũ khí nên sẽ thả lỏng cảnh giác, họ có thể tranh thủ lúc hỗn loạn chuyển một lô vũ khí có giá trị hơn vào bờ.”
Mạc Du Hải suy nghĩ một lúc: “Chuyện này cũng không phải là không thể. Chỉ là ai có bản lĩnh lớn như vậy mà dám lấy cả một trăm triệu USD vũ khí ra đánh cược như vậy, tôi đang suy nghĩ liệu đó có phải là một cái bẫy không”
“Ngài Mạc, khả năng đó có thể xảy ra, nhưng sau vài lần đánh nhau, phía bên kia đã biết được thân phận của anh và có thể nói chuyện đã được đưa ra ánh sáng rồi, cho nên tôi nghĩ cho dù có khả năng này đi chăng nữa thì khả năng xảy ra cũng rất thấp. Nếu như anh ta thật sự có âm mưu, trực tiếp nhằm vào ngài thì tốt rồi, nhưng bọn họ không cần mạo hiểm đến vậy đâu ạ”
Mạc Du Hải gật đầu: “Cho dù có âm mưu gì, thì lần này tôi cũng phải đi xem xem, không thể để cho lô vũ khí này được cập bến được.”
“Ngài Mạc hãy cẩn thận. Sau bài học lần trước, những người đó có thể sẽ vô cùng cảnh giác.”
Mạc Du Hải lạnh lùng nói: “Không cần lo lắng về vấn đề đó, sẽ không có nhân vật chúng ta muốn xuất hiện đầu, nhiều nhất thì cũng chỉ có vài con cá linh tinh ở đó thôi, người đó rất giỏi che giấu, cho tới bây giờ vẫn chưa hề để lộ một chút manh mối nào, muốn bắt được anh ta hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng”
“Ngài Mạc hành động một mình như vậy, ngài thực sự không muốn thông báo trước cho cảnh sát sao? Với sự hỗ trợ của họ, sẽ an toàn hơn nhiều”.
Người ở phía bên kia điện thoại đang lo lắng cho sự an toàn của Mạc Du Hái.
Ánh mắt Mạc Du Hải như lóe lên tia sáng: “Không cần, tôi không tin tưởng người trong lực lượng cảnh sát. Có lẽ trong số đó còn có một đảng phái của người bí ẩn này, cho nên hiện tại tôi sẽ không tin bất kì một người nào cả. Anh hãy cẩn thận, đừng để bị bại lộ, bây giờ tôi sẽ đi đến bến tàu ngay”
Trên đường lái xe đến bến tàu, Mạc Du Hải có chút thắc mắc, đám người đó vẫn luôn trốn tránh ở sau lưng anh chưa từng để bị lộ sơ hở, là người rất khó đối phó, cho nên hành động như vậy cũng không thể coi là thành công hoàn toàn. Rốt cuộc, người đàn ông đứng sau vẫn chưa hề bị bắt, thậm chí ngay cả chuyện anh ta là ai anh cũng không biết.
Nhưng Mạc Du Hải không hề lo lắng, trong lòng có vô cùng bình tĩnh, người đó nhất định sẽ sớm xuất hiện thôi.
“Tôi đã tìm anh lâu như vậy rồi, anh cũng nên xuất hiện đi chứ” Ánh mắt Mạc Du Hải kiên định nhìn về phía trước, rồi nhấn ga, chiếc xe lao nhanh về phía bến tàu,
Gần đây không có hàng hóa nào được đưa vào bờ, công nhân bến tàu đã nghỉ ngơi hết rồi, chỉ còn lại một vài ngọn đèn lẻ loi tỏa sáng mờ ảo trên mặt biển, âm thanh sóng vỗ vào bờ khiến người ta không khỏi buồn ngủ.
Mạc Du Hải dừng xe ở phía xa bờ biển, thay một bộ quần áo thể thao màu đen, hòa vào với màn đêm xung quanh khiến người ta không thể phát hiện dược
Anh xuống xe và đi bộ đến bến tàu. Có rất nhiều thùng container chất đống nên có nhiều nơi để ẩn nấp, sẽ không lo bị phát hiện.
Gió biển nhẹ nhàng thổi, ánh mắt Mạc Du Hải như có điện, nhìn chằm chằm ra phía biến, những con tàu mang vũ khí nhất định sẽ không bật đèn, để không bị phát hiện, thậm chí họ còn tắt hết động cơ đi, dùng thủy triều dâng cao để đưa con tàu vào bờ.
Trên mặt biển tối tăm, hình bóng của con tàu hiện lên mờ ảo, một con tàu không động cơ và không đèn, trôi đến như một bóng ma.
Mạc Du Hải cau mày, vậy là thông tin tình báo đã đúng, con tàu này nhất định là tàu vận chuyển vũ khí.
Cùng với sự xuất hiện của những con tàu, bến tàu vốn tĩnh lặng bắt đầu trở nên ồn ào hơn, hàng chục người trong trang phục công nhân bốc xếp bông nhiên xuất hiện. Từ vóc dáng đến tốc độ của họ, có thể thấy họ không phải là những công nhân thực thụ, mà là những con cá nhỏ mà thôi.
Trong số những con cá nhỏ này, có Sai Bá nằm trong số đó, ít nhất lô hàng này đã không xảy ra sự cố nào ở trên biển, bằng không Lục Hằng sẽ có đủ loại lý do để không trả tiền, cho nên ông ta đã luôn chờ đợi ở bến tàu, nhìn thấy tàu chở hàng cập bến bình an vô sự, có thể hoàn toàn yên tâm, sau đó dù có trục trặc gì đi nữa cũng không liên quan gì đến ông ta cả, Lục Hằng nhất định phải quyết toán ổn thỏa cho người đó.
“Còn lo lắng chuyện gì, mau làm việc đi”.
Sai Bá chỉ huy nhóm cá nhỏ này cập bến vào bến tàu, tàu vừa cập bến thì sẽ cho người khuân vác lên thuyền, những con cá nhỏ kia vác xuống từng thùng gỗ dài, có lẽ đó chính là những thùng có chứa đạn dược bên trong.
Mạc Du Hải không hề vội vàng hành động, lúc này sức chịu đựng của bạn. cá nhỏ kia cũng không tệ, sau vài lần khuân vác bọn họ bắt đầu thở hổn hển, số lượng bom đạn trị giá một trăm triệu USD không phải là nhỏ, bọn họ sẽ bắt đầu kiệt sức sớm thôi.
Chờ đến khi những người này gần như kiệt sức và không còn nhạy bén nữa, Mạc Du Hải đã bí mật tiếp cận đến kho chứa.
Nhân lúc bọn họ chưa hồi sức, anh bước vào trong kho chứa nấp vào trong bóng tối, lũ cá nhỏ này đã mệt muốn chết rồi, sẽ không thể nhìn thấy anh được.
Khi không còn ai trong kho chứa, Mạc Du Hải mới nhẹ nhàng mở nắp một chiếc hộp đựng sủng và đạn còn mới tinh năm bên trong.
"Tin tức không hề sai một chút nào, chỉ có điều cuộc giao dịch vũ khí lớn như vậy mà người đó lại không lộ diện hay sao?"
Mạc Du Hải suy nghĩ, chưa tiến hành kế hoạch ngay lập tức mà bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi người mà anh vẫn luôn muốn được biết mặt.
“Các người có thể nhanh lên được không, thuyền sắp rời bến rồi, chỉ còn một tiếng nữa thôi đấy, nhanh lên đi!”
Sai Bà nắm quyền chỉ huy, Mạc Du Hải nhướng mày nhìn ông ta. Đọc full tại truyen.one nhé Tên Sai Bà này là ông trùm ma túy và buôn vũ khí có tiếng ở Nam Á, ông ta có liên quan đến không ít các bộ ngành khác, thế nhưng lại xuất hiện ở đây, không cần phải hỏi cũng biết ông ta với đàn ông đứng sau đang thực hiện giao dịch với nhau.
Nếu Sai Bà đang ở đây, vậy tại sao người đó vẫn chưa xuất hiện?
Mạc Du Hải cảm thấy có gì đó không ổn, bình thường khi giao dịch lô vũ khí lớn như vậy, sẽ không ai có thể yên tâm được, chắc chắn sẽ tự mình đi đến đây để kiểm tra.
Đột nhiên, Sai Bá ngoảnh đầu lại nhìn về phía kho chứa, dưới ánh trăng mờ do ông ta lờ mờ cảm nhận được một đôi mắt đang sáng rực.
“Dừng lại, hình như tôi nhìn thấy có người, đi theo tôi!”
Sai Bả nhanh chóng rút khẩu súng lục của mình ra, những người khác trở nên lo lắng, chúng lần lượt rút vũ khí và đi theo sau Sai Bá, rón rén đi về phía kho chứa.
Mạc Dụ Hải cau mày, không hổ là Sai Bá tên tội phạm đã bị cảnh sát truy nã nhiều năm qua, mặc dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị ông ta phát hiện.
Đương nhiên là Sai Bá chưa thực sự tìm thấy được Mạc Du Hải, chỉ vì thần kinh của ông ta đang quá căng thẳng nên quá lo lắng mà thôi.
Ông ta vừa đi đến cửa kho chứa, đang định xông vào cầm súng lên thì đột
nhiên vang lên một tiếng súng, cơ thể của Sai Bá bị chấn động, ông ta ngã ngửa ra sau, vết máu trên ngực ông ta càng ngày càng loang rộng ra, dần dần không thể hô hấp được nữa.
“Đại ca!”
Những người xung quanh lập tức lại gần để kiểm tra, ai cũng vô cùng lúng túng.
“Không được rồi, đại ca đã chết rồi. Có người đã tấn công đại ca, phải tìm cho ra người đó!”
Một trong số bọn họ hét lên một tiếng, họ bắt đầu tìm kiếm xung quanh, hỗn loạn như rắn mất đầu.
Có bóng người bỗng nhiên lóe lên, Hàn Công Danh mang theo súng bắn tỉa dần biến mất trong màn đêm.