Ai cũng biết anh ta muốn làm gì, nhưng không ai đứng ra nói giúp cô, chỉ đứng xem kịch vui.
“Anh dám không?” Hạ Nhược Vũ thế, nếu anh ta dám, cô sẽ cho anh ta “đoạn tử tuyệt tôn”.
Trương Vĩ có vẻ đã thấy rõ ý đồ của cô, khóe miệng giương lên, giả bộ lwo đãng nói: “Nhược Vũ, cháu không cần hờn dõi, hôm nay chú làm người hòa giải, chỉ cần cháu uống hết chai rượu này thì chuyện coi như xong.” Ngừng một chút, nụ cười lại càng thêm thân thiết: ‘Chỉ cần cháu uống hết chai rượu này, ngày mai có thể cho người tới bàn về hợp đồng lần này: Tất cả đều giật mình, không ngờ tình thế sẽ đảo ngược như vậy.
Tên Triển cũng kích động không thôi: “Tổng giám đốc Trương, đây rõ ràng là lỗi của cô ta, ông…” Anh ta còn chưa nói xong, đã thấy Trương Vĩ liếc mắt về phía mình, đầu tiên anh ta sững sờ, sau đó liền phản ứng kịp.
Vui mừng trong bụng, vẻ mặt lại phối hợp: “Tổng giám đốc Trương, ông làm vậy đúng là khiến chúng tôi kính phục, Hạ Nhược Vũ quả thực quá vô lễ: “Tôi biết, hợp đồng lần này cho Hạ thị, có điều trong tay tôi còn có dự án khác, sẽ không bạc đãi anh.” Trương Vĩ biết tên Triển đã hiểu dụng ý của ông ta.
Tên Triển vì lợi ích miễn cưỡng bày ra vẻ đồng ý, hung hăn trợn mắt nhìn cô một chút rồi nói: “Giám đốc Hạ đúng là may mắn, chỉ cần uống chai rượu này thì có thể cầm được hợp đồng, chắc hẳn trong lòng cô vui vẻ lắm nhỉ” Vì trả thù sự sỉ nhục vừa rồi, anh ta cố tình cầm một chai rượu còn nguyên, bây giờ mặc dù không thể rửa sạch nhục nhã, nhưng uống hết chai rượu này cũng đủ cho Hạ Nhược Vũ khốn đốn.
Huống chỉ ý đồ của tổng giám đốc Trương cũng rất rõ ràng, chỉ trách hôm nay Hạ Nhược Vũ gặp xui.
Nếu tên Triển mà đồng ý ngay với Trương Vĩ thì Hạ Nhược Vũ sẽ sinh nghĩ, nhưng Trương Vĩ lại dùng một dự án khác để bịt miệng anh ta, trong lòng cô cũng giảm bớt lo lắng.
Công ty Hạ thị quá cần hạng mục này, nếu có được, cô cũng có thể chứng minh năng lực với các cổ đông, cũng có thể chứng minh với người đàn ông kia là mình đủ thực lực chống đỡ cả công ty, không .cần đổi chủ tịch.
“Tổng giám đốc Trương, chuyện này là thật chứ?” “Đương nhiên, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng, Nhược Vũ, không phải chú muốn làm khó cháu, mà do hôm nay cháu quá đáng quá, chú chỉ có thể dạy dỗ cháu một chút, để những người khác cũng có thể phục.” Trương Vĩ nói một mạch, không lo lắng Hạ Nhược Vũ sẽ nghỉ ngờ.
Những người khác cũng phụ họa: “Tổng giám đốc Trương là người nói lời giữ lời, đúng là quá lợi cho cô ta.” “Phụ nữ đẹp có ưu thế như vậy, ai bảo cô không đẹp chứ”” “Cút đi, tôi dựa vào thực lực kiếm miếng cơm, chứ không phải dựa vào vẻ mặt nói chuyện.” Những người khác đều cười vang.
Hạ Nhược Vũ khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, chỉ cần có thể có được hợp đồng, chịu chút khuất nhục có là gì: “Được, cháu uống, hi vọng chú giữ lời” Chỉ là một bình rượu thôi, dù sao hai ngày liên tiếp cũng uống nhiều rồi, thêm một chút cũng không sao.
“Đương nhiên rồi” Ánh mắt Trương Vĩ đầy ý cười nhìn cô.
Tên Triển đã đưa bình rượu tới, mỉm cười nhìn cô: “Mời giám đốc Hạ” Hạ Nhược Vũ không nói lời nào, lấy bình rượu trong tay anh ta, nhưng anh †a không buông tay ngay mà dùng âm giọng chỉ hai người nghe được nói với cô: “Hạ Nhược Vũ, lần này may cho cô, nhưng lần sau thì không được như vậy đâu.
Nói xong lại làm như không có gì lớn tiếng nói: “Giám đốc Hạ tốt nhất cầm chai rượu cho chắc, nếu không cẩn thận đổ là coi như xong.” Dứt lời mới buông tay ra.
Còn chưa uống, cô đã ngửi thấy mùi rượu nồng, chai rượu nặng trĩu trong tay nhắc nhở cô, uống hết nó thì nguy cơ ngày mai sẽ phải tới bệnh viện rửa ruột.
Nhưng mà chút vấn đề đó chẳng là gì so với tâm huyết cả đời của ba cô.
Trước mắt lại hiện lên gương mặt lạnh lùng vô tình của Mạc Du Hải, trong miệng khô khốc, hít sâu một hơi, cô ngửa đầu uống từng ngụm từng ngụm.
Không ai lường được cô sẽ dứt khoát như vậy, không chút do dự, chỉ nghe tiếng nuốt nước trong cổ họng.
Chất lỏng trong bình thủy tỉnh giảm bớt, gương mặt cô đỏ dần lên.
Trong bụng trống rỗng lại rót rượu vào, như thế nuốt một đám lửa vậy, lập tức thiêu đốt, nhiệt từ dạ dày bốc thẳng lên tận óc.
Hạ Nhược Vũ nhịn mấy giây, cuối cùng vẫn bỏ chai rượu xuống, gương mặt đỏ bừng, trong mắt mê mang, vừa quyến rũ vừa phong tình, khiến phần đông đàn ông ở đây không tự chủ suýt xoa.
Khó trách Trương Vĩ lại thích, Hạ Nhược Vũ tuyệt đối có vốn liếng khiến người ta phải điên cuồng.
Ngay cả tên Triển vốn không ngó ngàng tới cũng bị dao động, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, có được dự án này thì muốn phụ nữ xinh đẹp cỡ nào mà chẳng được: “Giám đốc Hạ, Sao vậy, rượu vẫn còn hơn nửa kìa”” “Không cần anh nhiều lời” Hạ Nhược Vũ đương nhiên biết, có điều dạ dày khó chịu quá, cô cảm thấy như nó đang bị đốt lên vậy, lục phủ ngũ tạng cũng nóng lên, gân xanh trên thái dương giật phát đau.
Có điều vì hợp đồng, cho dù có đau chết cô cũng phải chống đỡ đến lúc rời đi.
Dứt lời lại đặt chai rượu lên miệng, dùng sức uống, vì dạ dày đau đớn, cô phải bóp mạnh dùi của mình, sự đau đớn khiến cô cơn đau dạ dày bớt đi.
Nóng quá, đau quá.
Cô uống đến nỗi lưỡi mất đi vị giác.
Hạ Nhược Vũ nhìn hai phần ba rượu còn lại, muốn nôn rồi, mắt, miệng như bốc lửa, cô uống như không muốn sống nữa rồi.
Mọi người vốn đang xem náo nhiệt cũng bị dáng vẻ của cô dọa sợ.
“Cô ta điên rồi à?” “Uống như vậy sớm muộn cũng xảy ra chuyện.” “Ôi trời ơi, người phụ nữ dữ quá” Tên Triển lại xem thường, muốn có được thứ mình muốn thì đương nhiên phải bỏ ra chút đền bù, lạnh nhạt mở miệng: “Cô Hạ, đừng quên, tổng giám đốc Trương nói là một chai”