Hạ Nhược Vũ vẫn còn muốn nói
thêm điều gì đó.
Bất thình lình, bên ngoài lại vang
lên từng trận đập cửa ầm ầm đột ngột
cắt ngang câu chuyện ở trong phòng.
“Rầm rầm râầm’ Tấm cửa gỗ vốn dĩ
đã xộc xệch lại bị người ở bên ngoài
đập liên hồi không hề nương tay, nó
oän mình chống chịu, rung lên bần bật
tựa như một giây tiếp theo thôi nó sẽ
lập tức long bản lề mà đổ xuống.
Cùng với đó, một trận gào thét
không kiêng nể gì mà vang lên: “Lão
già Dương kia, mở cửa ra mau lên. Tiền
nhà tháng trước với tháng này ông còn
chưa đóng đâu đấy. Hôm nay ông mà
không nôn tiền ra đây thì đừng có trách
tôi, đừng có mơ tới chuyện khất thêm
ngày nào nữa”
“Hôm nay ông mà không nộp tiền
thì cuốn xéo khỏi đây ngay cho tôi”
Hạ Nhược Vũ vừa định mở miệng
thì đã thấy Tinh Giang nhìn cô, nhẹ
nhàng lắc đầu, ý bảo cô đừng nên xen
vào chuyện này. Vì vậy nên cô cũng chỉ
đành đứng yên tại chỗ chờ xem, nếu
như đám người bên ngoài kia dám làm
xăng làm bậy thì cô cũng sẽ không
khách khí nữa.
Chú Dương hành động chậm chạp
cũng không thèm để mắt tới bọn họ,
chỉ chậm rãi kéo lê chiếc ghế dựa cũ
nát lết từng bước ra phía cửa với khuôn
mặt lạnh tanh không cảm xúc. Ông ta
vươn tay mở mạnh cửa ra, thậm chí
còn dọa cho đám người ở ngoài cửa
sợ tới dựng cả tóc gáy.
“Mẹ kiếp, làm tôi sợ muốn chết.
Lão già Dương kia, mau nộp tiền ra đây
đi. Một tên đàn ông thân hình cao cao
gầy gò, cánh tay còn xăm hình một con
rồng màu xanh hùng hùng hổ hổ quát:
“Đừng tưởng rằng ông già rồi thì bọn
này sẽ không dám làm gì ông nhé.
Không trả tiền thì coi chừng tôi đánh
gãy tay ông đấy”
Đám đàn em phía sau vừa nghe
thấy hắn ta nói như vậy thì lập tức đều
cười phá lên.
“Đại ca, điều anh vừa nói cũng quá
gian xảo rồi, lão già Dương này vốn đã
là một tên tàn phế rồi, nếu mà giờ anh
còn đánh gấy tay ông ta nữa thì làm
sao ông ta trả tiền chúng ta được chứ.”
“Mày xem cái dáng đi đường của
ông ta coi, có giống con rùa già vác
mai không?”
“Đúng đúng, quá giống đi, lão rùa
già, à không, phải là lão ba ba mới
đúng.
Gã đàn ông xăm mình kia khinh
thường hừ qua lỗ mũi: “Có quan trọng
gì đâu, như vậy lại càng có thể lấy
được nhiều sự thương hại của người
khác. Đến lúc đó cứ ném quách ông ta
ra ngoài đường làm ăn xin, có khi còn
kiếm được nhiều tiền hơn đám đi làm
thuê làm mướn kia nữa ấy chứ.”
“Đúng là chỉ có đại ca là nhìn xa
trông rộng.”
Đủ loại câu từ khó nghe bén nhọn
rơi vào tai những người đang ngồi
trong nhà không xót lấy một chữ. Hạ
Nhược Vũ tức giận đến siết chặt hai
tay, chỉ hận không thể lao ngay ra vả
cho mỗi tên mấy phát, nhưng cô cũng
hiểu rõ, nếu cô mà ra mặt lúc này thì
người phải chịu khổ chỉ có là chú
Dương mà thôi.
“Đây là tiền nhà hai tháng nay Chú
Dương cũng không hề phản ứng lại
những lời ô ngôn uế ngữ của đám ô
hợp kia, ông ta chỉ rút từ trong túi áo ra
một xấp tiền giấy cũ nhàu được sắp
xếp gọn gàng ngay ngắn đưa cho gã
đàn ông xăm mình.
Hắn ta đánh mắt cho đám đàn em
đang đứng phía sau, ngay lập tức có
một tên bước tới gần, giật lấy xấp tiền
trong tay chú Dương rồi bĩu môi ra
chiều ghét bỏ mà nói: “Mẹ nó, cái này
mà cũng gọi là tiền à, bẩn chết mẹ đi
được. Sao lại còn dính cả bùn đất nữa
thế này?”
Cuối cùng thì cũng vẫn đếm xong
chỗ tiền giấy lẻ ấy, gã ta quay ra báo
cho đại ca của mình: “Đại ca, tiền
không đủ anh ạ”
“ồ… vậy sao?” Gã đàn ông xăm
mình nghe vậy thì bất chợt nở một nụ
cười gian xảo.
Chú Dương nhíu mày khó hiểu:
“Tiền nhà hai tháng, hết một triệu
không trăm năm mươi nghìn, đều ở
trong đó rồi”
“Cái gì mà một triệu? Ông khất nợ
một tháng tiên nhà, ông không tính tiên
lãi nữa à? Chưa kể tiền nhà tháng này
đã tăng giá rồi, hai triệu tám trăm ngàn.
Bây giờ tôi hỏi ông là có đưa tiên hay
hông? Không có thì nói một câu nhanh
cho nó vuông rồi cuốn xéo cút khỏi đây
đi”
Tên côn đồ kia gồng lên đám cơ
bắp chằng chặt trên người, hai cánh
tay săn chắc tráng kiện chậm rãi xoa
vào nhau, tựa như bất cứ lúc nào cũng
có thể bóp chết chú Dương ngay lập
tức.
Hạ Nhược Vũ ở trong nhà nghe bọn
chúng nói vậy thì tức đến nghiến răng
nghiến lợi. Trong phòng vốn dĩ đã u tối
rồi, bóng đèn trên đỉnh đầu chỉ có thể
chiếu sáng một phạm vi nhỏ hẹp, nếu
không đi vào bên trong thì căn bản là
không thể nhìn thấy được bóng dáng
của hai người bọn họ.
Cô thật sự là tức giận đến sôi máu,
cũng không còn tâm trí để quan tâm
tới ánh mắt ám chỉ của Tinh Giang nữa,
cuộn chặt nắm tay tính toán xông ra
ngoài tranh luận cùng đám lưu manh
du côn kia một trận.
Nhưng một bóng dáng gầy gò
thậm chí còn nhanh hơn cả cô. Hạ
Nhược Vũ chỉ cảm thấy một trận hoa
mắt chóng mặt. đã thấy một dáng
người nhỏ thó từ trên lầu bất thình lình
chạy vọt xuống dưới, cả cơ thể nhỏ bé
tựa như một quả lựu đạn nện thẳng
vào bụng tên côn đồ kia.
Gã côn đồ không thể ngờ được là
sẽ có người xông tới như vậy nên
không hề có chút đề phòng nào mà bị
tông cho nghiêng ngả lảo đảo. Gã ta
kêu la oai oái rồi ngã ngửa ra sau,
mông nện mạnh xuống đất, mà vừa
hay chỗ gã ta ngã xuống lại là một
đoạn cống rãnh đầy ngập bùn sình.
Gã ta cứ như vậy mà ngã ngồi
xuống giữa vũng bùn lầy nhơ nhớp:
“Mẹ kiếp, cái thằng ranh con chết tiệt
kia, mày dám xô ngã ông à? Ông không
đánh chết mày thì ông không làm
người.”
“Ai cho ông gọi ba tôi là rùa? Bây
giờ ông mới chính là một con rùa béo
ngã chổng bốn vó lên trời đấy.’ Cậu bé
thân hình gầy gò đến mức đáng
thương, vừa nhìn qua là đã biết dinh
dưỡng không đủ rồi. Cậu có một mái
tóc bù xù vàng khô xơ xác, xương gò
má hơi nhô ra tựa mũi dao găm, càng
làm cho đôi mắt kia trở nên to tròn một
cách khác thường.
Tuy là gây gò nhưng diện mạo của
cậu bé lại tốt vô cùng, mày rậm mắt to,
nếu được nuôi dưỡng tử tế thì chắc
hẳn cũng sẽ là một thiếu niên xinh xắn
khôi ngô đấy.
“Hạc Minh, đi vào nhà cho ba Chú
Dương từ đầu tới giờ đều chưa từng có
chút cảm xúc dao động nào, vậy mà
vào khoảnh khắc vừa nhìn thấy Hạc
Minh xuất hiện, trên mặt ông ta lại hiện
lên một vẻ khẩn trương hiếm gặp.
Không chỉ có Hạ Nhược Vũ cảm
thấy kinh ngạc, mà ngay cả Tinh Giang
cũng có chút ngạc nhiên.
Trên lầu giấu một người lâu như
vậy mà hai người bọn họ lại đều không
hề cảm nhận được, xem ra cậu thiếu
niên này chắc hẳn cũng phải thường
xuyên làm chuyện như vậy thì mới có
thể che giấu thân mình thành thạo như
thế được.
“Thằng ranh, mày dám xô ngã ông
mày, để xem ông mày có đánh gãy
chân mày không!”
Tên côn đồ khó khăn lắm mới bò ra
khỏi vũng bùn lầy được, gã ta thò tay
sờ qua mông kiểm tra một chút, lại bị
dính đầy bùn nhão lên tay. Cảm giác
thứ hợp chất đặc sệt nhớp nháp lành
lạnh ấy dính trên từng ngón tay theo
dây thần kinh truyền vào đại não khiến
gã ta ghê tởm đến buồn nôn.
“Anh Cẩu, anh đừng vẩy tay nha,
bắn hết lên người em rồi”
“Mẹ nó, anh Cẩu, anh đang ném
phân đấy à?”
“Ha ha ha, đúng là phân rồi. Con
Vàng ở nhà bên mới vừa giải quyết nỗi
buồn lúc nãy xong.’ Hạc Minh không hề
khách khí mà cười lớn.
Tốt nhất là khiến cho bọn chúng
tức chết đi, đám người xấu xa này cứ
dăm bữa nửa tháng lại tới nhà bọn họ
gây phiền phức. Nếu không phải là ba
cậu đã dặn cậu không được phép ra
ngoài thì cậu đã dạy cho đám người
này một bài học từ lâu rồi. Hôm nay
nếu mà cậu không ra kịp, thì chắc chắn
ba cậu sẽ bị chúng làm hại rồi.
Thân là một nam tử hán trong nhà,
cậu phải có trách nhiệm gánh vác cái
gia đình này.
Dù cho cậu cũng mới chỉ là một
cậu bé mười lăm tuổi.
“Tao đánh chết mày” Tên côn đồ bị
gọi là anh Cẩu kia vừa nghe thấy đám
bùn nhão trên tay kia còn có thể dính
theo cả phân chó thì trên mặt lập tức
cay cú đến đỏ gay đỏ gắt như gan heo.
Gã ta dùng sức vẩy tay vài cái, siết
chặt nắm đấm định nhắm thẳng vào
mặt Hạc Minh mà vung quyền.
Nắm tay to như cái bao cát không
kiêng nể gì mà xé gió đánh lại, nếu mà
đánh trúng vào thân thể của một thiếu
niên mười lăm tuổi thì tuyệt đối sẽ là
một đòn chí mạng, chắc chắn không
tránh được việc bị chấn thương sọ não.
Hạ Nhược Vũ chứng kiến cảnh ấy
thì hốt hoảng đến mức trái tim như
nhảy khỏi lồng ngực, cô sốt ruột hô
khẽ: “Mau ra ngăn gã ta lại đi.”
“Đừng nóng này, cứ chờ xem” Tinh
Giang vốn dĩ cũng đang định ra tay,
nhưng trong nháy mắt vừa nhìn thấy
thứ ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi
mắt chú Dương, anh ta lại quyết định
đứng lại xem tình hình.
Quả nhiên, quyền phong mạnh mẽ
hất tung mái tóc khô vàng xơ xác của
cậu bé, ngay tại khoảnh khắc nắm tay
cường tráng ấy chỉ cách cậu chưa đến
ba xen-ti-mét, một bàn tay gầy gò khác
bất ngờ vươn tới như sét đánh, chặt
chẽ bắt lấy cổ tay của gã ta.
Một cú đấm mà ngay cả gã đàn
ông xăm mình kia cũng chưa chắc đã
có thể vững vàng đỡ được, ấy vậy mà
một người có đôi chân tàn phế như
chú Dương lại có thể làm được.
Cả hiện trường ngay lập tức chim
trong im lặng, chỉ riêng Hạc Minh lại
tựa như là đã quá quen với việc này rồi,
trước kia ba của cậu đã lợi hại như thế
nào, trong lòng cậu rõ ràng hơn ai hết.
Nếu không phải do hai chân ông ta xảy
ra vấn đề, thì những tên ô hợp này căn
bản là không phải đối thủ của ba cậu.
“Bỏ tay ra, tôi bảo ông bỏ tay ra!”
Anh Cẩu phát hiện ra một sự thật đáng
sợ, đó là mặc cho gã ta dùng sức như
thế nào thì cũng không thể giằng được
cổ tay mình ra khỏi bàn tay gầy yếu
xương xẩu kia, sắc mặt gã ta cũng lập
tức trở nên vặn vẹo.
Cảm xúc trên mặt chú Dương vẫn
không hề thay đổi, ông ta từ tốn nói:
“Trẻ con nó không hiểu chuyện, làm
phiền các anh giơ cao đánh khẽ mà
tha cho nó. Ở đây có hơn ba triệu, các
anh cầm lấy đi uống rượu đi”
Một người đàn ông ngay cả tiêu
chưa đến hai triệu cũng phải do dự
một lúc lâu như vậy, thế nhưng lúc này
lại không thèm chớp mắt mà rút ra hơn
ba triệu.
“Bal” Đây chính là tiền sinh hoạt phí
của hai ba con cậu trong hai tháng đó.
Hạc Minh còn đang muốn nói
thêm điều gì đó nữa lại đã bị chú
Dương trừng mắt lườm cho một cái,
cậu tự biết mình đã phạm vào sai lầm
rồi nên cũng không dám hé răng lấy
nửa lời, chỉ còn một đôi mắt to tròn
đựng đầy oán hận vấn nhìn lom lom
vào đám côn đồ kia.
“Ông nghĩ là chỉ có ba triệu cũng có
thể xoa dịu được sự sỉ nhục mà tôi đã
phải chịu hả? Không nôn ra đây bảy
mươi triệu thì đừng hòng tôi bỏ qua
chuyện này. Hôm nay tôi không đánh
chết cái thằng ranh con bẩn thỉu này
thì tôi… Ối ối, đau chết mất… Tay của
tao!”
Anh Cẩu vốn còn đang huênh
hoang ra mặt, nhưng chỉ một giây tiếp
theo thôi lại đã bị đau đến mức nhón
cả hai chân lên. Hóa ra là cổ tay của gã
†a đã bị chú Dương vặn ngoéo sang
một bên, mồ hôi lạnh lại túa ra như tắm.