thản như nước, dường như không thấy
được sự kinh ngạc của Hạ Nhược Vũ,
ngón tay thon dài của anh lật xem hồ
sơ bệnh lý, giọng nói không hê có chút
dao động nào: “Kỳ sinh lý hỗn loạn dẫn
tới đau bụng, lấy chút thuốc về uống là
được.
Mạc Du Hải nói xong thì khép hồ
sơ lại rôi quay người đi.
Hạ Nhược Vũ nhìn bóng lưng cao
lớn của Mạc Du Hải thì trong lòng có
chút buồn bã. Chẳng phải đây mới là
kết quả cô muốn sao? Vậy thì vì sao
khi Mạc Du Hải đối xử với mình như
người xa lạ thì lòng cô lại đau đến thế.
Cuối cùng Hạ Nhược Vũ đổ thừa
cho mình tới kỳ sinh lý nên dẫn đến
cảm xúc có hơi không bình thường.
“Giám đốc, chị tỉnh rồi à, tốt quá,
vừa nãy chị làm tôi sợ muốn chết”
Dường như An Nguyên không nhận ra
bâu không khí kỳ lạ của hai người họ,
cô ấy thở dài nhẹ nhõm nói: “Cũng may
là chị không có việc gì, nếu không thì
tôi không biết ăn nói thế nào với Tổng
giám đốc nữa'”
“Xin lỗi An Nguyên, nhưng không
phải là chị đã không sao rôi ư” Hạ
Nhược Vũ thu lại vẻ buồn bã rồi cười
nhạt nói.
An Nguyên thấy Hạ Nhược Vũ
muốn đứng lên thì vội vàng ấn trở vê,
cô ấy nói: “Quản lý, chị đừng đứng dậy
thì hơn, Tổng giám đốc lập tức tới ngay
đấy. Chị không biết đâu, lúc chị té xỉu
vẻ mặt nhợt nhạt như quỷ vậy, tôi còn
tưởng rằng chị mắc bệnh gì nặng lắm
nữa chứ.
“Tôi không muốn nằm ở đây.’ Bụng
dưới của Hạ Nhược Vũ vẫn còn đang
đau từng cơn, nhưng cô không hê
muốn nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng xa lạ
của Mạc Du Hải nên giãy dụa muốn
ngồi dậy.
Nhưng mà Hạ Nhược Vũ vừa dùng
lực thì lại thấy hoa mắt chóng mặt,
suýt chút nữa là ngã xuống.
“Bác sĩ Hải, xin anh thuyết phục
quản lý giúp tôi đi, anh là bác sĩ thì
chắc chắn hiểu sức khỏe của cô ấy
nhất”
An Nguyên nhìn vẻ mặt của Mạc
Du Hải thì giọng nói dân dần nhỏ lại, cô
ấy rụt người về phía sau. Bác sĩ Hải
đáng sợ quá, mình nói gì sai à?
Mạc Du Hải có hơi híp mắt lại, dưới
bộ lông mi dài để cho phụ nữ ghen ty
kia là một đôi mắt lạnh lùng như băng
tuyết: “Sức khỏe của chính cô ta, người
khác không quản được.
Mặc dù Mạc Du Hải nói thế nhưng
trong lòng lại rất giận dữ, cô gái chết
tiệt, đã biết sức khỏe không tốt rồi lại
còn cứng đầu, đây là muốn trực tiếp
nằm viện đúng không?
Hạ Nhược Vũ nghe thấy giọng điệu
lạnh lùng của người đàn ông kia thì hơi
sững người một chút, cô cắn răng chịu
đựng cơn đau ở bụng dưới rồi từ từ bò
xuống giường: “An Nguyên dìu tôi ra ngoài.
“Vâng thưa quản lý.” An Nguyên
thấy Hạ Nhược Vũ không nghe khuyên
bảo thì không còn cách nào khác, chỉ
có thể đỡ cô dậy.
Thế nhưng vóc người của An
Nguyên vốn thấp bé, còn chưa tới một
mét sáu, đỡ Hạ Nhược Vũ cao gần một
mét bảy vô cùng phí sức.
Nhiều lần suýt chút là ném Hạ
Nhược Vũ xuống đất, dù thế nhưng An
Nguyên vẫn cố gắng dìu cô dậy.
Mạc Du Hải mím môi, ánh mắt u
ám của anh bắn ra từng ánh sáng dọa
người, gân xanh nổi lên đầy trán.
Ngay lúc người phụ nữ kia sắp ngã
lần thứ ba thì sự kiên nhẫn của anh
cũng đã hao hết. Mạc Du Hải đi tới rồi
bế Hạ Nhược Vũ lên, ôm cô về giường
với vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.”
“Mạc Du Hải, anh làm gì thế, mau
buông tay ra, tôi không cần anh lo. Anh
đi ra cho tôi.” Đầu tiên Hạ Nhược Vũ là
sững sờ, sau đó cô phản ứng lại kịp thì
giơ tay dùng sức đánh vào ngực Mạc
Du Hải.
Không nói đến cơ thể cô đang khó
chịu, cho dù không khó chịu thì sức
của cô cũng chỉ có thể gãi ngứa cho
người đàn ông trước mặt này mà thôi.
Bây giờ cô dùng hết sức toàn thân đập
mấy lần, cảm giác như đang đập vào
tường sắt vậy.
Người đàn ông này còn phải người
bình thường không cơ chứ, vì sao thịt
trên người lại cứng rắn đến thế.
Hạ Nhược Vũ vừa được buông ra
thì lại giãy dụa muốn đứng lên, cô
không muốn nhận lấy ân huệ của anh.
Không phải là đoạn tuyệt rồi à,
không phải là anh xem thường cô à, vì
sao còn quan tâm tới chuyện của cô
cơ chứt
Mạc Du Hải lườm cô một cái, giọng
nói của anh mang lấy sự nguy hiểm:
“Hạ Nhược Vũ, nếu em còn dám xuống
giường thì có tin anh lột sạch em ngay
bây giờ luôn không”
An Nguyên như nghe được chuyện
gì động trời lắm, cô ấy hít vào một hơi
thật sâu, lại sợ bị người chú ý tới nên
vội vàng che miệng lại.
Trong lòng An Nguyên kích động
như là đi cáp treo vậy, mẹ ơi kích thích
quá. Bác sĩ Hải không phải là cái anh
Hải hôm trước tới công ty tìm quản lý
sao, vừa rồi cái ôm kiểu công chúa kia
đẹp trai quá.
Gương mặt của Hạ Nhược Vũ đỏ
lên, chắc chắn không phải vì ngượng
ngùng mà là vì tức giận tới nỗi sắp bốc
khói lên, người đàn ông vô liêm sỉ này.
“Nếu anh dám cởi quần áo của tôi
ra thì tôi sẽ hét lên đấy”
Mạc Du Hải nhìn thoáng qua
gương mặt đỏ lên vì tức giận của người
phụ nữ kia thì trong ánh mắt dường
như hiện lên chút gì đó, nhưng rất
nhanh sau đó lại biến mất không còn
chút dấu vết gì.
“Hét đi, hét đi xem là ai mất mặt.”
“Mạc Du Hải, anh vô liêm sỉ, đê
tiện” Hạ Nhược Vũ bỗng nhiên cảm
thấy có một dòng nước nóng đang
đang chảy từ bụng dưới của mình ra,
vẻ mặt của cô lại càng thêm đỏ.
Kỳ quái không nói được, cộng
thêm ngượng ngùng.
Mạc Du Hải thấy cô đột nhiên im
lặng, vẻ mặt còn hơi kỳ quái thì đôi mắt
anh lấp lóe, anh nói với vẻ thản nhiên:
“Đi mua cho quản lý của cô một bao
băng vệ sinh.”
An Nguyên nghe ba chữ băng vệ
sinh phát ra từ miệng một anh đẹp trai
thì giật hết cả mình. Nhưng cô ấy rất
nhanh phản ứng lại được, Mạc Du Hải
là bác sĩ, mà trong mắt bác sĩ thì bệnh
nhân không phân biệt nam nữ. An
Nguyên tranh thủ thời gian gật đầu:
“Tôi biết rồi, tôi đi ngay đây:
Trước khi An Nguyên đi còn nhìn
thoáng qua Hạ Nhược Vũ, tìm một
người bạn trai là bác sĩ phụ khoa tốt
thật, quan tâm chăm sóc thì không nói,
tới khi có vấn đề gì còn có người khám
cho.
Lần này Hạ Nhược Vũ không có từ
chối, cô trừng mắt nhìn Mạc Du Hải.
Không ngờ kỳ sinh lý hỗn loạn của cô
sẽ bình thường trở lại bởi vì bị người
đàn ông này chọc tức. Cô nghĩ đến đây
thì vội vàng kéo chăn mền lên che
người.
Ngoài miệng còn giả vờ cứng rắn
mà nói: “Không cần anh giả vờ tốt
bụng”
“Ừ, vậy thì em đi ra ngoài đi” Mạc
Du Hải nói với vẻ thản nhiên.
Hạ Nhược Vũ cắn răng nghiến lợi
liếc người đàn ông trước mặt một chút,
đã biết rõ cô không được tiện cho lắm
rồi còn nói như thế, thế nhưng mà cô
không thể phản bác. Hạ Nhược Vũ
đành phải hừ một tiếng lạnh lùng rồi
quay đầu đi chỗ khác, không nhìn
gương mặt khiến mình phiền lòng kia
nữa.
“Nhược Vũ yêu dấu ơi, nghe nói cô
nhập viện rồi, tôi đến thăm cô đây”
Kiều Duy Nam vừa nói vừa đẩy cửa
tiến vào, còn chưa thấy rõ người trong
phòng.
Thì một giọng nói lạnh lùng đã
vang lên: “Đi ra ngoài.”
Mặc của Hạ Nhược Vũ đỏ bừng
lên, nếu là bình thường thì để Kiều Duy
Nam vào cũng không sao, nhưng bây
giờ cô đang rất không tiện, có lẽ đã
dính ra giường, nếu là để lộ ra ngoài thì
cô chẳng còn mặt mũi nào để nhìn
người nữa.
“Vì sao, tôi cũng không phải là đến
thăm anh, tôi là tới thăm Nhược Vũ yêu
dấu, ok?” Kiều Duy Nam vẫn không rõ
tình huống thì cửa phòng bệnh đã bị
người đóng sập lại, nếu không phải là
anh ta lùi lại kịp thì có lẽ mũi đã gấy từ