Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nhược Vũ có chút háo hức mà

bước đi, không để ý đến đám người

bên cạnh, nhanh chóng chạy vào quán,

bỗng nhiên đụng phải bọn họ, khiến Hạ

Nhược Vũ lùi lại mấy bước.

Chưa kịp nói gì, đối phương đã hét

lên: “Ai ui, người nào không có mắt

vậy?”

Hạ Nhược Vũ đang đi ở bên cạnh

cửa, người bên kia rõ ràng là đụng vào

cô trước, nhưng không muốn đôi co ở

đây, Hạ Nhược Vũ nói: “Xin lỗi, tôi


không có cố ý đụng vào anh”

Đối phương có cái đầu nhẵn bóng

như trứng gà, vươn tay gãi đầu, liếc

mắt nhìn Hạ Nhược Vũ một cái, rồi lại

nhìn phía sau của cô, dường như đoán

được cô chỉ đi một mình.

Thấy vậy, ánh mắt bỗng trở nên tế

nhị: “Cô cho rằng xin lỗi là xong hả, cô

dụng vào ngực tôi, rất đau đấy nhé”

Một vài người đàn ông đứng phía

sau anh ta cũng hét lên: “Đúng vậy, cô

đụng vào đại ca của chúng tôi, một

câu xin lỗi coi như xong hả?”

“Đúng vậy, làm ngực đại ca của

chúng tôi đau như thế, không đến xoa



xoa một chút?”

Những người còn lại đi theo sau

giở một giọng cười bỉ ổi.

Hạ Nhược Vũ sắc mặt đen đi rất

nhiều, mở miệng hỏi: “Ngực đau đúng

không?”

“Đúng vậy, cô định bồi thường như

thế nào?” Gã đầu trọc nhìn cô gái trước

mặt dáng người uyển chuyển, khuôn

mặt xinh đẹp, hận không thể có cái

nhìn xuyên thấu qua áo khoác của cô,

không biết thân thể bên trong có trắng

nõn nhẫn nhụi như làn da bên ngoài

hay không?

Gã ta từ trước đến nay chưa từng

thấy người con gái nào xinh đẹp như

vậy, trên tivi cũng không thấy đẹp hơn,

không thể tìm được ai có khí chất hấp

dẫn hơn thế này cả.

Người đẹp như vậy thì hiếm khi

độc thân mà.

“Đây là mười triệu, đủ để anh đi

bệnh viện chụp chiếu” Hạ Nhược Vũ

bỗng cười với gã: “À, quên không nói

với anh, nếu đi thì hãy đi ra bệnh viện

thành phố nhé, tôi quen các bác sĩ ở



đó.”

Đảm bảo rằng gã đầu trọc chết tiệt

này có đi không có về, ít nhất thì Kiểu

Duy Nam cũng có thể lột da gã ta ra,

chăm sóc gã chu đáo.

Một người phụ nữ vừa mở miệng đã ném ra mười triệu, đám người phía sau gã đầu trọc cũng trở nên sững sờ.

Gã cũng không phải là một người nhỏ mọn tầm thường. Ở cái thế hệ này, gã có tiền, cũng chà đạp không biết bao nhiêu phụ nữ rồi.

Nhưng cũng chưa bao giờ gặp được ai như Hạ Nhược Vũ, người có tính cách như vậy, làm sao gã để cô tuột khỏi tay mình nhanh như thế được.

“Ha ha, người đẹp, cô nghĩ tôi là ăn mày à, chỉ ném cho tôi vài cái đồng bạc như vậy là xong?” “Tôi cũng không muốn so đo với cô, nhìn trông có vẻ cô đang muốn đi ăn cơm đúng không, hay là chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, kết bạn thì coi như xong chuyện rồi? Thế nào?” “Kết bạn? Có phải là cơm nước xong xuôi, chúng ta đi đến quán bar ngồi một chút, uống với nhau vài chén rượu, sau đó đến khách sạn, tâm sự một chút về cuộc sống này, đúng không?” Hạ Nhược Vũ nhìn gã đầu trọc kia, nháy mắt đùa một chút với gã. Đầu trọc nghĩ rằng Hạ Nhược Vũ nói như vậy là vì muốn làm quen. Chưa vui mừng được mấy thì bỗng nổi giận vì mấy lời tiếp theo cô nói ra.

“Nhưng thường thì tôi không thích mấy cái sọ dừa, còn nữa..” Hạ Nhược Vũ liếc nhìn gã ta với ánh mắt ghê tởm, sau đó buông ra một lời lẽ so sánh: “Tôi không thích những người đàn ông có chiều cao thấp hơn tôi, anh à, tôi không thích dắt chó ra ngoài đi dạo.” Gã đầu trọc chưa kịp lên tiếng, mấy tên phía sau đã lập tức hét lên: “Con nhỏ ngu ngốc này, cô dám gọi đại ca của chúng tôi là chó hả?” “Đại ca, cô ta nói anh lùn” “Đại ca, người phụ nữ này dám nói anh bị hói” Gã đầu trọc sắc mặt vốn dĩ trông không tốt lắm, lại nghe mấy tên đàn em ngu xuẩn phía sau nói như vậy, thậm chí không chỉ nói một lần. Trong phút chốc, mặt gã ta đen như gan heo.

“Ha ha, đây là các anh nói đấy nhé, tôi không nói đâu.” Hạ Nhược Vũ vô tội nhún nhún vai.

“Con nhỏ ngu ngốc, cô dám chọc ghẹo chúng tôi?” Vài tên đàn em em bỗng nhiên phản ứng lại, kích động hét lên.

Gã đầu trọc cuối cùng cũng không nhịn được, quát to một tiếng: “Câm hết miệng lại.” Vài tên đàn em phía sau lập tức im lặng vì sợ hãi.

Gã đầu trọc quay đầu nhìn về phía Hạ Nhược Vũ, da thịt trên mặt rung lên: “Em gái, em có vẻ kiêu ngạo đấy nhỉ? Hôm nay cô muốn ăn cơm cũng phải ăn cùng với tôi, không muốn cũng phải đi” “Sao? Anh bắt tôi phải đi với anh? Đang ở trên phố đấy?” Còn ở ngay cạnh công ty của cô, nếu cô gọi điện thoại, chưa đến năm phút là đã có người cứu tôi rồi.

Thế nhưng mà Hạ Nhược Vũ đã đánh giá cao chỉ số IQ của gã đàn ông này trong việc cân đo tình huống thì phải. Gã muốn bắt cô ngay lập tức, cũng may mà Hạ Nhược Vũ tranh đi, nếu không thì cũng bị bàn tay heo này chạm vào.

“Con nhỏ ngu ngốc vô liêm sỉ này, dù cho ở con đường này, cũng chưa có ai dám chống lại tôi đâu” Gã đầu trọc nghe vậy, giọng nói của gã cũng đột nhiên thay đổi, trở nên trầm xuống, gã duỗi tay về phía sau, đám đàn em lập tức vây lấy người Hạ Nhược Vũ.

Một tên trong số đó nói: “Đúng vậy đấy người đẹp, tốt nhất là cứ nên đi theo đại ca của chúng tôi đi, sau đó uống say một trận” “Nhìn cô em da thịt trắng mềm thế này, đừng có trách các anh thô lỗ nhé” “Ha ha” Vài tên cười khả ố.

Hạ Nhược Vũ sắc mặt lạnh lùng nhìn mấy tên đàn em kia, lại nhìn xung quanh không có ít người đang để ý đến nơi này, nhưng phần lớn đều như đang xem lịch vui. Nếu như có người muốn chạy đến giúp thì cũng đều bị người bên cạnh giữ lại.

Đây chính là xã hội bây giờ, ai ai cũng muốn bảo vệ chính mình, nếu không liên quan đến mình, thì chạy càng xa càng tốt. Cũng không thể trách cứ người khác như vậy được, lỡ như vô ý chọc phải những người này, về sau bị bọn họ để ý, sống cũng không yên bình.

Với tay vào trong túi, định lấy điện thoại ra gọi người đến giúp.

Nhưng không biết hôm nay ra đường bước chân nào ra trước, Hạ Nhược Vũ cảm thấy thật đen đủi. Có chút kinh ngạc, vừa mới có hành động như vậy thôi, mà một tên đàn em tinh mắt đã nhìn ra được rồi.

“Đại ca, cô ta muốn gọi người đến” “Cái gì? Cô dám gọi ai?” Gã đầu trọc lao đến trước mặt Hạ Nhược Vũ, hất văng điện thoại trong tay cô.

“Lạch cạch” một tiếng, điện thoại rơi xuống đất vỡ tan, hỏng ngay trong giây lát.


“Hì hì, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bắt cô ta đi, nếu cô ta chống chế thì không phải khách sáo” “Vâng thưa đại ca” Đám đàn em nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy, bọn họ đều đã có ý từ lâu rồi, đây đúng là cơ hội tốt mà.


Hạ Nhược Vũ cảm thấy nguy rồi, sớm biết thế này thì đã gọi Phượng Cửu đi cùng, tối thiểu có hai người thì một người còn lại có thể gọi hỗ trợ được. Giờ một thân một mình, không ai giúp đỡ, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để bọn lưu manh này bắt đi thật à? Ngay khi không biết phải làm như thế nào, một bàn tay của ai đó chạm lên cánh tay của cô.


“Bỏ ra, đừng có chạm vào người tôi” Hạ Nhược Vũ ghê tởm lùi lại một bước, trượt chân ngã về phía sau. Sau lưng là bậc thang lát đá cẩm thạch, trong đầu cô lúc này vẫn đang suy nghĩ, sao lại đi tìm một nhà hàng lẩu có nhiều bậc thang như vậy làm gì chứ? Cái này, nếu ngã xuống mà đầu chạm đất, không chết thì cũng bị chấn động não, xui xẻo thì cũng thành ngớ ngẩn.


Làm sao bây giờ, Hạ Nhược Vũ không muốn biến thành cô ngốc đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK