• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường đi lối lại trong này vô cùng ngoằn ngoèo, qua mỗi đoạn, Mĩ Lệ lại đánh một dấu X to đùng để tránh việc bị lạc. Càng vào sâu, đèn chiếu sáng lại càng ít, không gian thoáng chốc trở nên mù mịt và lạnh lẽo. Giờ phút này, bóng tối như một con quái vật sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ…

Đoàn người đang di chuyển thì bỗng nhiên chựng lại, bởi vì phía trước đã là đường cụt, bọn họ không biết nên rẽ trái hay rẽ phải mới đúng.

“Lão đại, đèn của chúng ta sắp hết pin.” Thượng Quan Vệ nặng nề nói.

Địch Lung nhíu chặt mày, chợt, hắn xoay người nhìn Ninh Diệp, giọng trầm trầm: “Tôi nghĩ chúng ta nên chia đôi rồi tiến về hai hướng, 5 phút sau sẽ tập trung tại đây.”

“Được.”

Ninh Diệp gật đầu, thời gian không chờ đợi một ai, đoàn người lập tức tách ra. Mặc dù ánh đèn đã trở nên lờ mờ nhưng bọn họ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường đi.

Ninh Diệp bế Trì Ngưng bước thật nhanh, ánh mắt sắc bén quét qua bốn phía. Đột nhiên, hắn đứng im tại chỗ, ra lệnh cho Hàn Thiết: “Chú kiểm tra xem đó là thứ gì?”

Khả năng nhìn trong tối của Hàn Thiết khá tốt, hắn chầm chậm lại gần thứ đen sì mà Ninh Diệp chỉ, tức thì liền cảm thấy kinh hãi.

“Lão đại, đây là bom…”

Hắn vừa nói vừa kiểm tra xung quanh, vài giây sau, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn khiếp sợ không thôi. Trên một bệ đá cao ráo, rộng rãi đang chất đầy những quả bom tròn lẳn, dày đặc. Màu đen của nó như hòa làm một thể với bóng tối, mang lại cảm giác cực kì ghê rợn.

Hàn Thiết cẩn thận lùi lại, giọng nói không kiềm được run rẩy: “Lão đại, toàn bộ chỗ này đều là bom hẹn giờ. Có điều, thuộc hạ thấy nó không giống với bất kì một loại bom hay thuốc nổ nào trên thị trường, ngược lại… nó rất giống với loại vũ khí được nhắc tới trong USB…”

Đây là một điều bất lợi, bọn họ không hiểu rõ cách hoạt động cũng như sức công phá của loại bom này, cho nên hoàn toàn không thể làm gì. Nhưng nếu Kieran đã muốn bọn họ chết, chắc chắn uy lực của nó sẽ rất khủng bố, san phẳng hòn đảo này có lẽ không thành vấn đề.

Lời Hàn Thiết vừa ra, cả Trì Ngưng lẫn Ninh Diệp đều đờ người, trái tim cơ hồ trật mất một nhịp. Cô vươn mắt nhìn về phía xa, cổ họng dấy lên một cơn đau nhói. Kieran lần này đã hạ quyết tâm thật rồi, ông ta muốn xóa sổ sạch sẽ tất cả bọn họ…

Sắc mặt Mĩ Lệ khó coi, gấp gáp nói: “Chúng ta phải thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt. Hàn Thiết, anh thử liên lạc với Đường Tiêu…”

Mĩ Lệ chưa kịp dứt lời thì đúng lúc này, một tiếng tít kéo dài vang lên. Theo đó, ánh sáng màu đỏ trên mỗi quả bom đều khắc họa chung một dãy số, thời gian không ngừng đếm ngược…

“Chạy!”

Ninh Diệp hô lên, hắn quay người chạy như bay ra ngoài, lại vừa hay đụng phải đám người Địch Lung. Mặt mũi Trì Ngưng trắng bệch, cô thều thào trong lòng Ninh Diệp: “Có bom!”

Câu nói của Trì Ngưng không khác gì sét đánh ngang tai, ánh mắt Địch Lung lóe lên tia kinh hoàng. Thuộc hạ của hắn cũng rối rít cả lên, tay chân run run, vô lực.

Hàn Thiết nhìn đồng hồ, nhẩm tính rồi nói: “Còn 4 phút 30 giây nữa bom sẽ nổ.”

“Đi theo tôi!”

Địch Lung đột ngột ném ra một câu, hắn xoay lưng đi về hướng ban nãy. Ninh Diệp thấy vậy, hắn do dự đôi chút liền nối gót theo sau, Hàn Thiết vừa đi vừa điều chỉnh bộ đàm.

“Đường Tiêu…”

Hắn thử gọi một tiếng, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng tạp âm rè rè chói tai, ngoài ra không có lấy một âm thanh nào khác.

Hàn Thiết tức đến nỗi nghiến ê cả răng, bỗng dưng, bộ đàm lao xao vài cái rồi truyền ra giọng điệu lo lắng của Đường Tiêu: “Lão đại… lão đại, anh có đó không?!”

Trong mắt Hàn Thiết lộ ra vẻ phấn khởi, hắn như điên như dại nói vào bộ đàm: “Đường Tiêu, hiện giờ tình huống chỗ chúng tôi rất nguy hiểm… Alo, mẹ kiếp!”

Hàn Thiết bực bội chửi thề, bộ đàm lại bắt đầu rè rè. Hắn cứ ngỡ đã liên lạc được rồi, nào ngờ nó vẫn bị nhiễu sóng.

Rất nhanh, đoàn người đã đứng trước một bức tường đá gồ ghề. Ninh Diệp đưa đôi mắt lạnh lùng về phía Địch Lung, hỏi: “Làm gì?”

Địch Lung hướng hắn nhàn nhạt đáp: “Tôi đã xem qua chỗ này, địa chất ở đây không quá cứng, chỉ cần làm nổ là được.”

Trì Ngưng không tán thành với ý kiến của Địch Lung, cô cau mày nói: “Không được, anh nắm chắc được bao nhiêu phần chứ? Nếu cho nổ, căn hầm này có thể sẽ sụp đổ. Lúc đó chúng ta chưa kịp ra ngoài thì đã bị đá đè chết.”

Một tên thuộc hạ của Địch gia thấy thế, anh ta gắt gỏng, “Bây giờ cũng đâu còn cách nào khác, cô có giỏi thì nghĩ thử xem.”

Ninh Diệp liếc nhìn người vừa lên tiếng, tên đó liền cụp mắt im bặt. Khí thế trên người Ninh Diệp quá đỗi âm trầm, u ám, tên đó tức khắc bị dọa sợ, đỏ cả mặt.

Trì Ngưng giật tay áo Ninh Diệp ý bảo hắn thả cô xuống. Người đàn ông nhíu mày nhưng không hỏi, hắn ôm lấy vai cô đề phòng cô bị ngã.

“Theo tôi, chúng ta có thể dịch chuyển tảng đá này.” Trì Ngưng nói, những ngón tay thon dài chỉ vào một khe hở khoảng chừng 13cm trên đỉnh tảng đá. Thấy không ai lên tiếng, cô kiên nhẫn tiếp: “Điều này nghe có vẻ khó tin nhưng lại là cách hữu hiệu nhất. Xung quanh tảng đá này xuất hiện vài khe hở nhỏ, viền đá nổi hẳn lên, cộng thêm việc có ánh sáng lọt vào, điều này chứng tỏ tảng đá không dính liền với vách tường, bên ngoài cũng không có chướng ngại vật. Vì vậy, chúng ta hoàn toàn có thể di chuyển nó bằng cách dùng đòn bẩy. Chỉ là về vấn đề dụng cụ…”

Nói đến đây, vẻ mặt Trì Ngưng ỉu xìu.

Ninh Diệp và Địch Lung đồng thời quan sát chỗ cô chỉ, bọn họ hiểu ngay ý đồ của cô.

“Xà beng mà cậu tìm thấy lúc nãy đâu rồi?” Địch Lung quay sang nhìn tên thuộc hạ đứng ngay cạnh mình.

Tên đó ngẩn ngơ trong giây lát, hắn lúi húi nhặt hai thanh xà beng dưới đất lên, lắp bắp: “Đây… đây ạ!”

Địch Lung đón lấy hai thanh xà beng rồi đưa cho Ninh Diệp một thanh. Lúc này, Thượng Quan Vệ đã kê sẵn hai hòn đá nhỏ để làm điểm tựa.

Trì Ngưng tự động dạt sang một bên tạo không gian cho bọn họ, cô gật đầu chắc nịch với Ninh Diệp. Mọi người không dám chậm trễ, chẳng ai bảo ai, lần lượt nắm lấy xà beng rồi dùng sức đè xuống. Phía chân tảng đá hơi vát lên một chút, xà beng càng thuận lợi lách vào.

Hàn Thiết liếc nhìn đồng hồ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Chúng ta còn 2 phút 13 giây.”

Sức người mạnh mẽ, tảng đá thật sự bị nâng lên. Ánh mắt Trì Ngưng lóe sáng rồi tắt phụt. Vì không gian quá hẹp nên đỉnh tảng đá đã chạm vào vách tường, khó lòng mà bẩy được. Cô nghĩ nghĩ, lấy một hòn đá khác kê vào để tránh nó bị trượt. Qua khe hở dư dả, cô nheo mắt nhìn, thấp thoáng thấy được màu xanh của biển cả cùng với tiếng sóng vỗ rì rào êm ái…

Hít sâu một hơi, Trì Ngưng nói: “Cố thêm chút nữa, sắp thành công rồi.”

Nếu đúng như những gì cô phán đoán thì phía sau tảng đá này sẽ là mặt biển. Mà sóng biển lại có khả năng mài mòn đá, cho nên, vị trí của tảng đá này có thể không được vững chắc và rộng rãi. Chỉ cần xê dịch tảng đá này đi, nó sẽ rơi ra ngoài.

Ninh Diệp nhìn qua cô, vầng trán hắn lấm tấm mồ hôi, bắp tay chằng chịt gân xanh. Địch Lung cắn răng, anh ta dùng hết sức bình sinh tiếp tục đè xà beng xuống thấp hơn, nhếch miệng hỏi: “Rốt cuộc cách này của cô có ổn không đấy?”

“Lắm lời.” Ninh Diệp trừng mắt nói.

Địch Lung cười khẩy một tiếng, “Anh nôn nóng cái gì, tôi có ăn thịt cô ta đâu.”

“Cho anh cũng không dám.” Ninh Diệp mặt không đổi sắc.

Mắt thấy tảng đá đã nhích lên chút ít, đáy mắt mỗi người đều lóe lên tia khởi sắc.

Trì Ngưng không rời mắt khỏi bọn họ, đột nhiên, bộ đàm vốn lăn lóc dưới đất lại rung lên kịch liệt, thu hút sự chú ý của cô. Cô nhanh nhẹn cầm nó lên, dồn dập hỏi: “Đường Tiêu… anh nghe thấy tôi nói gì không? Đường Tiêu.”

“Trì… mau… nhấn… tự… hủy… đỏ… bom…” Bộ đàm vang lên tiếng nói ngắt quãng của Đường Tiêu, Trì Ngưng thoáng trầm ngâm, chắp ghép từng chữ lại, không hề nghĩ đến tại sao hắn lại biết những điều này?

“Phải rồi…”

Trì Ngưng mừng rỡ thốt lên, bây giờ cô mới nhớ ra. Trong chiếc USB từng nhắc đến hệ thống tự hủy mà, ắt hẳn loại bom hẹn giờ kia sẽ có…

Mĩ Lệ khó hiểu: “Anh ta nói gì vậy?”

Cô không trả lời, vội vã hỏi Hàn Thiết: “Còn bao nhiêu thời gian nữa?”

“51 giây.”

Đôi mắt Trì Ngưng tối lại, cô nói với Ninh Diệp: “Em sẽ quay lại khởi động hệ thống tự hủy.”

Nói rồi không để hắn phản ứng, cô men theo đường cũ mà khập khễnh bước đi. Nhìn bóng dáng liêu xiêu có phần yếu ớt của cô, Ninh Diệp giận dữ quát: “Nguy hiểm.”

Cô không ngoái đầu lại: “Anh yên tâm, em có thể làm được.”

Hiện giờ chỉ có mỗi mình cô là rảnh tay, còn lại tất cả mọi người đều đang vất vả xoay sở với tảng đá kia, cô không đi thì ai đi?

Địch Lung nhăn mặt nhắc nhở: “Ninh Diệp, cô ta không chết được đâu.”

Ninh Diệp không đáp, trong mắt người đàn ông lóe lên tia ẩn nhẫn, quanh thân tản ra sát khí đằng đằng.

“Lão đại, tảng đá này đã lung lay rồi…” Mĩ Lệ vui mừng khôn xiết.

Trì Ngưng cố gắng nhấc đôi chân vừa nặng vừa đau của mình về phía trước, cô thở hổn hển, dừng lại tại nơi chứa bom.

“Cái nào mới có hệ thống tự hủy…”

Trì Ngưng lom khom nhìn vào từng quả bom, động tác vô cùng thận trọng, nếu không may chạm vào chúng thì khỏi phải nghĩ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nhác thấy chỉ còn 10 giây cuối, cô lại càng thêm sốt ruột, lòng nóng ran như lửa đốt. Nghĩ đến cái chết đang cách mình trong gang tấc, ngón tay cô không khỏi run nhẹ, mồ hôi túa ra như suối…

Trì Ngưng tự dặn bản thân phải bình tĩnh. Ngay khi bắt gặp một nút nhỏ màu đỏ nằm chễm trệ trên bề mặt quả bom, cô liền nhoẻn miệng cười, muốn vươn tay ấn nó. Thế nhưng, vào đúng lúc quan trọng, trước mắt cô lại hiện lên vô số hình ảnh mờ nhạt đan xen và chồng chéo vào nhau, khiến cô không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Tiếp đó, cơn đau như búa bổ dội tới, đầu óc cô ong ong một trận, tưởng chừng có thể vỡ tung.

“Aaa…”

Trì Ngưng cắn môi đến tứa máu, mùi vị tanh nồng tràn ngập khoang miệng. Dùng sự tỉnh táo cuối cùng, cô lắc mạnh đầu, giữa muôn vàn ảo ảnh, cô ấn vào cái nút mà cô cho là chuẩn xác.

“Tít… títtt…”

Âm thanh phát ra từ những quả bom, con số 00:01 nhấp nháy. Trì Ngưng thở phào, toàn thân không còn sức lực, mọi thứ trước mắt quay mòng mòng, cô lảo đảo chực ngã. Trước khi thực sự mất đi ý thức, cô vẫn kịp thời cảm nhận cơn đau rõ ràng cùng với lồng ngực ấm áp, quen thuộc…

 

🥀👍👍

*Dùng đòn bẩy để đẩy một tảng đá to? Mây viết như vậy có bị tính là phi logic hoặc không hợp lý không? Hãy để lại ý kiến cho Mây biết nhé!*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK