Đô Kiệt ném điện thoại lên chiếc sofa rộng rãi, sau đó đi đến tủ rượu lấy một chai Whisky. Dưới ánh đèn, gương mặt hắn được bao trùm bởi vẻ lạnh lẽo…
Tập đoàn Acy.
“Thông báo cho mọi người biết, trưởng phòng Trì đã nghỉ việc!”
Nguyên văn lời của Đô Kiệt được thoát ra từ miệng Đồng Tri Nguyên.
Tin tức này như một cú sốc giáng thẳng xuống phòng kinh doanh. Người nào cũng bất ngờ, Lý Huệ còn hỏi đi hỏi lại mất hai, ba lần mới dám tin là mình không nghe nhầm…
“Trưởng phòng Trì, cô ấy…” Lý Huệ muốn nói lại thôi, bọn họ còn chưa cả có lần gặp mặt cuối.
Tinh Quân mím môi, cơ thể có chút khó chịu, hắn xoay người vào nhà vệ sinh.
Rút điện thoại ra, bấm một dãy số rồi gửi đi một tin nhắn, động tác nhanh gọn không dư thừa: [Tìm cho tôi người này!]
…
Bar Flora-Lounge, quầy rượu được trang trí ảo mộng nhưng không kém phần hoa lệ, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, nhìn đâu cũng toát ra vẻ sung túc, hào nhoáng.
Tiếng nhạc liên miên không dứt, những vũ công nhảy điệu Samba nóng bỏng, người ra người vào đông nghịt.
Trong căn phòng được cách âm kín đáo, một dãy rượu Tây xa xỉ, một bộ sofa nạm ngọc, người đàn ông trung niên với gương mặt u ám đang đung đưa ly rượu, cơ miệng thỉnh thoảng co lên, giống như đang nói gì đó…
“Smith tiên sinh, chúng ta có nhất thiết phải làm vậy không?”
“Đừng hỏi tôi câu đó? Đã phóng lao thì phải theo lao, bây giờ bà không còn đường lui nữa rồi.” Trong đôi mắt màu hạt dẻ của Kieran Smith ánh lên vẻ hung dữ, dường như ông ta rất không hài lòng với câu hỏi ngu ngốc của đối phương.
“Vâng, ngài hãy nói cho tôi biết, tiếp theo tôi phải làm gì?” Giọng điệu thận trọng vang lên từ loa điện thoại, không khó để nhận ra đó là giọng phụ nữ.
“Tốt nhất bà không nên hành động khinh xuất, được bước nào hay bước nấy, tôi biết bà rất khó khăn, nhưng bằng mọi giá phải đưa được hắn vào tròng… Về phía Ninh gia và Địch gia, bà không cần lo lắng, Ninh Diệp bây giờ không được như xưa nữa, kể cả hắn có biết mọi chuyện là do tôi làm, nhưng nếu không có chứng cứ thì hắn cũng đành phải buông xuôi…”
“Tôi sẽ cẩn thận!”
“Tút… tút…”
Một giây sau, điện thoại lập tức ngắt máy, Kieran thong thả uống rượu, khóe miệng dâng lên nụ cười khát máu.
Tiếc thật, lần trước lại để bọn chúng chạy thoát…
“Ầm…”
Tiếng va chạm nặng nề đột nhiên vang vọng, Kieran điên tiết hướng ra cửa, lạnh giọng mà quát tháo: “Kẻ nào làm ồn…”
Chữ sau đã bị người đàn ông trước mặt làm cho câm nín, Kieran nhanh chóng lấy lại tinh thần, ông ta bày ra nét mặt hồ hởi, cười ha hả, “Hoan nghênh Ninh lão đại ghé thăm! Tại sao anh lại đến mà không báo trước?”
Ninh Diệp nhướn mày, hắn ôm Trì Ngưng bên mình, hiên ngang ngồi xuống ghế sofa.
Đường Tiêu theo sát ngay cạnh, ngẩng mặt không nói gì.
Không khí được phủ một tầng tĩnh lặng, ánh mắt Kieran không tự chủ mà lướt qua Trì Ngưng, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tò mò. Rốt cuộc người phụ nữ này có lai lịch gì, tại buổi tiệc lần trước, hắn đã nhìn thấy cô ta… Lẽ nào đây là thuộc hạ Ninh Diệp mới thu nhận. Nhưng thuộc hạ thì sao có thể làm ra những hành động thân mật như vậy?
“Cất mắt của ông đi!”
Ninh Diệp lạnh nhạt nhìn ông ta, ánh mắt lóe lên tia cảnh cáo.
Kieran bất giác rùng mình, ông ta ngồi đối diện với Ninh Diệp, nhưng cũng không dám nhìn thẳng, chỉ hỏi bằng giọng tiếng Anh: “Lão đại có gì cần dặn dò tôi sao?”
“Smith tiên sinh, ông dám ngang nhiên vận chuyển ma túy qua địa bàn của tôi?”
“Anh nói gì vậy, tôi nào dám…”
Kieran nói được nửa chừng thì bất chợt dừng lại. Phải rồi, vài ngày trước ông ta có một chuyến hàng đến Bắc Phi, vì để không lỡ hẹn với đối tác, ông ta đã mạo hiểm đi qua Trung Đông, trong đó có một vùng đất mà Ninh gia làm chủ…
Ông ta đã làm rất bí mật, cứ ngỡ Ninh Diệp không phát hiện ra, vậy mà cuối cùng…
Chết tiệt! Kieran thầm chửi thề, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tươi cười nói đỡ: “Ninh lão đại, thực ra tôi không có ý gì, chỉ là muốn mượn đường của anh dùng tạm. Lão đại là người rộng lượng, sẽ không chấp nhặt chuyện nhỏ này chứ?”
Trì Ngưng nghe vậy, cô nhanh chóng thu mọi cảm xúc của Kieran vào mắt, một tia giảo hoạt thoáng qua cũng kịp nắm bắt.
Trước khi đến đây, Ninh Diệp đã nói cho cô biết, có thể người đàn ông này chính là kẻ đứng sau vụ mưu hại ở khách sạn Empty Palace, dặn dò cô phải hết sức cẩn thận.
“Tôi không rộng lượng, ông hiểu chứ?” Ninh Diệp nhướn mày, giọng đã trầm xuống. Động vào đồ của hắn còn muốn hắn bỏ qua? Trừ phi hắn chết…
“Tôi sẽ bồi thường cho lão đại, với giao tình bao năm qua của chúng ta, có gì mà không thể xí xóa…” Kieran cố đè nén sự xung động đang giãy giụa trong lòng, cười giả lả.
Đường Tiêu nhếch mép đầy mỉa mai.
“Smith tiên sinh, Ninh gia không thiếu chút tiền ít ỏi đó!” Cái ảnh hưởng là danh dự, một thứ mà cho dù có tiền cũng khó lòng xây dựng…
“Vậy anh muốn cái gì? Nếu trong khả năng, tôi sẽ tận lực đáp ứng.” Nuốt cục tức vào bụng, ông ta miễn cưỡng nói.
Mặc dù không muốn, nhưng Kieran không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu. Ninh gia như một ngọn núi Thái Sơn sừng sững giữa trời đất, hiên ngang và mạnh mẽ, đâu thể ngày một, ngày hai là lật đổ được… Huống hồ năng lực hiện tại của ông ta có hạn, sau sự thất bại lần trước tại Abu Dhabi, Ninh Diệp đã có sự đề phòng và nghi ngờ nhất định, chỉ cần sơ sót một chút, ông ta sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể ngóc đầu.
Dường như chỉ chờ có thế, Đường Tiêu rút từ trong người ra một tờ giấy, đoạn khom lưng đẩy về phía Kieran, cả quá trình chỉ tốn 3 giây.
“Chuyển nhượng quyền khai thác đất hiếm?” Kieran liếc mắt nhìn qua tờ giấy, hình như có chút phẫn nộ. Ông ta chỉ mới tìm ra mỏ đất hiếm này một thời gian, còn chưa kịp bắt tay khai thác, tin tức đã truyền đến tai Ninh Diệp… Hiệu suất làm việc của Ninh gia quả là nhanh nhạy!
Thấy vẻ bất mãn của Kieran, Ninh Diệp cao giọng: “Ông có ý kiến? Đây đã là cái giá rất rẻ rồi.”
So với mạng sống của hắn, mỏ đất hiếm ấy chỉ là phù du. Mục đích của hắn là muốn chống mắt lên xem, tiếp theo Kieran sẽ định giở trò quỷ gì?
Nghe đến đây, Kieran liền đổi sắc mặt, mấy trăm tỉ USD mà hắn nói là rẻ… Đúng là coi tiền như cỏ rác!
“Có cho tôi mười lá gan thì tôi cũng không dám, lão đại muốn gì tôi cũng đồng ý…” Kieran nói một cách đay nghiến, trong lòng lại hận bản thân không thể một dao đâm chết Ninh Diệp.
Người đàn ông này đã cản đường làm ăn của ông ta bao lâu nay rồi, chỉ cần một ngày hắn còn nhởn nhơ trong giới hắc đạo thì đồng nghĩa với việc một ngày gia tộc Smith không được yên ổn…
Trì Ngưng suýt nữa không nhịn được cười, lão già này, nói trở mặt là trở mặt, nhìn vẻ nhịn nhục trong mắt ông ta, cô bỗng thấy hả dạ.
Ninh Diệp nhà cô, hắn chỉ cần dùng một câu nói, thậm chí là một ánh mắt cũng đủ khiến người đối diện phải sợ hãi mà run lẩy bẩy…
————–
*Like để cổ vũ cho mình nha!
Mấy nay vừa bận vừa nản, không ra chương được nhiều* 😢