Sự quan tâm ân cần của Ninh Diệp với Trì Ngưng khiến ai nấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Tuy nhiên cũng không lâu lắm, họ đã lấy lại bình thản, chú tâm vào công việc đang dang dở.
Trì Ngưng cho Ninh Diệp một ánh mắt kiên định, khóe môi hơi cong lên mỉm cười: “Em sẽ ghi nhớ những gì anh nói…”
Cô vùi mặt vào vòm ngực rắn chắc, gò má bỗng đỏ ửng, hạ thấp giọng chỉ đủ cho hai người nghe. “Vị trí nữ chủ nhân Ninh gia, em nhất định sẽ ngồi cả đời!”
Không phải tự dưng mà Trì Ngưng lại nói ra câu này, tất nhiên là cô đã chuẩn bị cũng như suy nghĩ lâu lắm rồi. Bây giờ, chỉ có cách ngồi lên chiếc ghế này thì cô mới có thể danh chính ngôn thuận sát cánh bên cạnh hắn, bằng không cũng chẳng còn cách nào… Dù sao cô cũng không có khả năng bắt ép Ninh Diệp phải rời bỏ gia tộc của mình rồi theo cô đến tận chân trời góc bể. Trên vai hắn gánh trọng trách quá lớn, tính mạng của bao nhiêu con người đang nằm trong tay hắn. Buông bỏ tất cả? Cô nghĩ hắn không làm được, mà cô cũng không cho phép. Mạng người đâu phải là thứ có thể tùy tiện chơi đùa… Người đàn ông này có sứ mệnh riêng, nếu đã không thể tách hắn ra khỏi con đường này, vậy thì cô sẽ đích thân sóng bước cùng hắn…
Cô thừa biết mình chưa đủ năng lực để nắm giữ vị trí cao sang này, nhưng cô sẽ nỗ lực hoàn thiện bản thân, khiến người khác tâm phục khẩu phục, cảm thấy cô hoàn toàn xứng đáng, chứ không phải là một cô gái vô năng, bất tài, dựa vào sự sủng ái của đàn ông để đi lên…
Những ý nghĩ phức tạp lướt nhanh qua đầu, Trì Ngưng hít thở sâu, mọi buồn phiền, ưu tư đều không cánh mà bay.
Hiển nhiên Ninh Diệp cũng rất vui, bàn tay nắm vai cô vô thức tăng thêm lực, nhưng không làm cô đau. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của Trì Ngưng, nhếch môi nói: “Anh chờ em…” Chờ ngày em ngồi vào vị trí đó!
Đồng hồ điểm 23h khuya, theo từng giây từng phút trôi qua, mồ hôi trên trán Trì Ngưng túa ra ướt đẫm, cảm giác hồi hộp lạ lẫm như một loại virus len lỏi khắp các ngóc ngách trong tâm hồn cô, không ngừng sinh sôi nảy nở.
“Lão đại, có rồi…”
Sự tĩnh mịch ngự trị hồi lâu cuối cùng cũng đã bị phá vỡ. Đường Tiêu đẩy máy tính đến trước mặt Ninh Diệp, giọng trầm trầm: “Đúng như những gì ông Thanh nói, giờ phút này bên Hoa Hạ rất hỗn loạn, mọi mặt báo, tivi đều đồng loạt đưa tin về công ty chuyên rửa tiền của người đàn ông kia. Dưới sự thúc ép của cảnh sát, gã đã mở miệng khai gần như toàn bộ những khách hàng của mình, trong đó có Trì Ngưng…”
Đường Tiêu kéo con trỏ chuột xuống dưới, click vào một hình ảnh. Ngay khi gương mặt của người phụ nữ trung niên đập vào mắt, Trì Ngưng đã chính thức chết lặng.
Đây… chẳng phải là bà chủ của công ty đầu tiên mà cô hợp tác với thân phận Jam đó sao? Vì cớ gì Đường Tiêu lại có ảnh của bà ta?!
“Người phụ nữ này đã khẳng định với bên cảnh sát rằng Trì Ngưng chính là Jam… Trong vòng 24h sắp tới, nếu cảnh sát còn tìm thêm được chứng cớ xác thực nào nữa thì án này sẽ được lập.” Nói đến đây, Đường Tiêu lại nhìn qua Trì Ngưng, “Cô sẽ bị truy nã!”
Câu nói của Đường Tiêu như điểm huyệt Trì Ngưng, sắc mặt cô tái đi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chỉ trong vòng một đêm, tất cả những sự thật về cô đều đã bị lộ tẩy và phơi bày ra ánh sáng. Hết cú sốc này đến cú sốc khác lần lượt đả kích tinh thần cô, hai tay cô bấu chặt vào nhau, hô hấp dường như ngưng trệ, đến thở cũng khó khăn…
Dòng kí ức sâu xa ùa về, thời điểm hai năm trước, người phụ nữ này tìm đến cô qua diễn đàn. Lúc ấy, tên tuổi của cô vẫn chưa nổi tiếng, nên cô không hề nghĩ gì đến việc giấu giếm thân phận, cứ thế ra quán cà phê gặp bà ta… Không một ai biết Jam là người thế nào, duy chỉ có một mình bà ta mà thôi, vừa biết tên thật của cô, lại vừa biết mặt mũi của cô.
Bởi vì đó là đối tác đầu tiên khi cô hoạt động dưới thân phận Jam, cho nên Trì Ngưng rất nhiệt tình, cũng ra tay giúp đỡ bà ta vô số lần mà không cần thù lao hay lương bổng. Mối quan hệ của hai người không được tính là thân thiết, nhưng có thể gọi là có qua có lại. Ấy thế mà, vào một ngày cô sa sút, bà ta lại không ngần ngại bán đứng cô… Trì Ngưng cảm thấy khó lòng mà chấp nhận!
Giờ phút này, mọi mũi nhọn đều đang chĩa về phía cô, cô còn có thể chạy thoát hay sao?!
Trì Ngưng nở nụ cười lạnh lẽo, niềm tin là thứ xây dựng thì khó mà đạp đổ lại dễ. Chỉ trách khi đó cô quá ngu ngơ, bị người bán còn giúp người đếm tiền.
Cô ngước ánh mắt âm u về phía Đường Tiêu, lạnh nhạt hỏi: “Công ty Iris Napo thì sao?”
Dù có chết thì cô cũng sẽ kéo nó theo cùng. Chính công ty này mới là kẻ đầu sỏ biến cô thành tội phạm, gây ra sóng gió cho cuộc đời cô.
Đường Tiêu không đáp, Mĩ Lệ do dự vài giây rồi thở dài: “Công ty ấy có Địch gia chống lưng, bao năm qua cảnh sát đều không dám làm gì. Nếu thực sự điều tra đến tận Iris Napo thì cảnh sát có muốn vuốt mặt cũng phải nể mũi…”
“Tức là xô nước bẩn này chỉ có mình tôi là phải hứng chịu, còn bọn chúng… vẫn có thể nhởn nhơ, tự tại như không có chuyện gì xảy ra?!” Trì Ngưng phẫn nộ tiếp lời, trong mắt đã mất đi độ ấm.
Không khí trong phòng ngột ngạt đến cực điểm, Ninh Diệp sờ sờ mặt cô, hắn cũng phẫn nộ không kém, chỉ là chưa phát tiết ra ngoài. Nhìn người phụ nữ của mình bị bắt nạt, ức hiếp, có người đàn ông nào là không đau lòng cơ chứ? Hắn cũng không ngoại lệ…
“Đừng nghĩ ngợi nhiều, sẽ không sao đâu!”
Ninh Diệp cất giọng trầm đều như sấm rền bên tai. Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn, Trì Ngưng bỗng cảm thấy yên tâm, cô thở hắt ra một hơi, gật đầu.
Ninh Diệp ném cho đám Đường Tiêu một ánh mắt tự xử, đoạn cúi người bế bổng cô lên, chân dài rảo bước ra cửa.
Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, chu đáo đắp chăn cho cô, sau đó chậm rãi ấn một nụ hôn lên trán cô.
“Ngoan, ngủ đi!”
Trì Ngưng chớp mắt nhìn hắn, mè nheo: “Anh đừng rời đi được không?”
Ninh Diệp: “Được.”
Nói rồi hắn nằm xuống cạnh cô, cánh tay khỏe khoắn kéo cô vào lòng, không ngừng vỗ vỗ lưng cô.
Nằm trong lồng ngực ấm ấp của hắn, Trì Ngưng vươn mắt nhìn vào hư không mờ ảo, cô thấy mọi thứ quá tối tăm, giống như tương lai của cô lúc này, không tìm được lối ra…
Trằn trọc cả đêm dài, mãi đến gần sáng cô mới thiếp đi được một chút, tuy nhiên đầu lông mày vẫn nhíu chặt không buông.
Ninh Diệp xót xa vuốt nhẹ mi tâm của cô, thấy Trì Ngưng đã yên giấc nồng, lúc này hắn mới âm thầm rời giường, quay trở lại phòng họp…
Hắn nhất quyết sẽ không cho phép kẻ nào làm hại đến cô gái của hắn!
…
Sáng hôm sau.
Trì Ngưng thức giấc trong ác mộng, trông cô vô cùng tiều tụy, những đường nét trên khuôn mặt hốc hác thấy rõ.
Cô không ăn sáng mà một mạch đi thẳng xuống tầng, chạy bộ quanh sân huấn luyện. Chạy mãi đến khi thấm mệt, Trì Ngưng mới tạm dừng lại rồi nằm bệt ra sân, thở hổn hển.
Đột nhiên, một bóng hình cao lớn in hằn trên mặt đất, Trì Ngưng tưởng Ninh Diệp tới, vội vã hé mắt nhìn xem, hàng mi cong chớp nhẹ…
Đô Kiệt cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt phức tạp, im lặng không nói lời nào.
Trì Ngưng nghĩ mình bị ảo giác, đây là đại bản doanh của Ninh gia, sao Đô Kiệt có thể vào xuất hiện ở đây?! Nhắm mắt vào, mở ra, vẫn vậy!
Hai người nhìn nhau chằm chằm, qua một lúc, cô thử mở miệng gọi: “Đô Kiệt… là anh à?”
“Tôi tưởng cô đã quên mất tôi rồi?” Đô Kiệt hơi nhếch môi, nụ cười tự phụ hệt như lần đầu hai người gặp mặt.
Trì Ngưng lồm cồm bò dậy, đứng đối diện với hắn, “Anh vào đây… từ lúc nào thế?!”
Cô cũng chẳng quan tâm hắn vì sao vào được nữa. Đô Kiệt là con nuôi của Ninh gia, hắn ắt có cách của mình. Chỉ là không rõ Ninh Diệp có biết việc này không…
“Mới vừa rồi thôi. Cô lo tôi làm gì cô à?” Đô Kiệt nhướn mày, giọng nói hàm chứa ẩn ý.
Trì Ngưng nheo mắt, thời gian dài không gặp, tính cách của Đô Kiệt không hề có sự thay đổi nào. Hắn đối với cô chắc hẳn vẫn giữ sự ác ý, chẳng lẽ hắn cất công tới gặp cô là để đòi bồi thường tiền xe?
Người đàn ông này sẽ không keo kiệt vậy chứ?!
Thấy cô không trả lời, trong mắt Đô Kiệt lộ vẻ buồn tủi. Hắn khóa chặt gương mặt tinh xảo của cô gái, trong lòng bỗng xao xuyến lạ thường. Có điều, khi nghĩ đến những sự việc được đăng trên báo đài, mọi cảm xúc đều bị dập tắt. Hắn bước lên một bước, ngữ khí tràn đầy nghi hoặc: “Cô là Jam sao?!”
🥀👍