Ba ngày sau.
Đám người Ninh Diệp lên chiếc máy bay tư nhân lao qua đại dương đến thẳng Abu Dhabi, một thành phố nổi tiếng với sự giàu có bậc nhất thế giới.
Sau khi xuống máy bay, Ninh Diệp ngồi lên chiếc Lamborghini mà Tiểu vương Sami đã cho người chuẩn bị sẵn, từ đầu chí cuối vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Trì Ngưng dán sát mặt vào ô cửa kính, cô thích thú ngắm nhìn những công trình kiến trúc chọc trời tráng lệ…
Trên đường phố, những siêu xe lao đi vun vút, hệ thống giao thông hiện đại, quang cảnh đẹp không tả xiết…
“Anh Diệp, ở đây đẹp thật đấy!”
Đô Linh ngồi ở hàng ghế trước đột nhiên thốt lên, giọng nói cảm thán xen lẫn vui mừng.
Mĩ Lệ quay mặt nhìn cô ta, chỉ lạnh nhạt bĩu môi một cái. Còn lại, chẳng ai có hứng thú nói chuyện, không khí trầm lắng khác thường.
Có lẽ Đô Linh cũng cảm nhận được, cô biết điều giữ im lặng, chán nản quan sát cảnh vật đang lướt qua mắt…
“Lão đại, anh có thể mua được những tòa nhà kia không?” Trì Ngưng thản nhiên hỏi, ngón tay âm thầm chạm vào Ninh Diệp.
Người đàn ông mỉm cười nhìn cô, đáp: “Có thể chứ? Em muốn mua không?”
Đôi mắt Trì Ngưng sáng quắc như đèn pha ô tô, nhưng cô chỉ lắc đầu, lí nhí nói: “Đùa thôi…” Cô có sống ở đây mãi đâu, mua về chỉ tổ lãng phí. Mặc dù cô biết Ninh Diệp có tiền, nhưng số tiền ấy chẳng thà để cô mua thịt Kobe, nhân sâm, cua hoàng đế,… về bồi bổ cơ thể còn hơn.
Đường Tiêu đang lái xe đột nhiên bật cười, “Trì Ngưng, sao cô lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy? Ninh gia thừa sức mua được chúng… Hơn nữa, cô có tin, số tiền mà lão đại kiếm được còn đủ mua cả mấy nước bên châu Phi nữa không?”
“Thật? Buôn bán vũ khí có thể giàu đến mức ấy?”
Đường Tiêu và Hàn Thiết đưa mắt nhìn nhau, trên môi để lộ nụ cười. Cô nàng này vẫn chưa nhận thức được vấn đề ư?
“Nông cạn!” Mĩ Lệ giễu cợt, “Ninh gia là một gia tộc lâu đời, là nhà buôn bán vũ khí hàng đầu, địa bàn trải dài khắp nơi, tất nhiên cũng cực kì giàu… Nếu không cô nói xem, tại sao Ninh gia lại có danh tiếng vang khắp châu lục?”
Trì Ngưng méo miệng, đưa mắt nhìn Ninh Diệp: Thuộc hạ của anh cũng hống hách quá rồi đấy!
“Được rồi, đừng trêu chọc trợ lý của tôi!”
Ánh mắt người đàn ông lộ ra một tia vui vẻ, nhẹ giọng cảnh cáo mấy người đang cười đùa kia, bàn tay đã vòng ra sau eo Trì Ngưng lúc nào không hay.
Mọi người lập tức im bặt, Mĩ Lệ hậm hực, thông qua gương chiếu hậu quan sát vẻ mặt Trì Ngưng. Chắc giờ cô ấy đang đắc ý lắm…
Chẳng hiểu sao Mĩ Lệ lại cảm thấy nghi ngờ, chiếc xe này rất rộng, thế mà hai người kia lại duy trì khoảng cách gần gũi… Giống như… đang ôm lấy nhau vậy…
Lão đại từ lúc nào lại bắt đầu ham muốn nữ sắc?
…
Khách sạn Empty Palace.
Ninh Diệp từ trên xe bước xuống, đám người Đường Tiêu vây sát xung quanh, gương mặt cảnh giác cao độ, cặp mắt như một chiếc camera không ngừng quét qua mọi ngóc ngách.
Hôm nay là ngày các ông lớn tụ họp, vì vậy trước cửa ra vào các loại siêu xe đã đậu kín mít. Hai hàng người mặc đồ đen lạnh lùng cúi rạp đầu đứng chờ từ trước, bên cạnh là mấy con robot công nghệ cao…
Từ bên trong, một ông lão tóc bạc đi ra, bề ngoài hiền từ nho nhã, cử chỉ hết sức kính cẩn. Ông ta cười tươi rồi niềm nở nói: “Ninh lão đại, cuối cùng ngài cũng đến!”
Ninh Diệp không phản ứng, mắt lạnh quan sát ông ta. Nếu hắn không nhầm thì đây có lẽ là quản gia của Sami.
Sau khi chào hỏi theo nghi lễ xong, vị quản gia cung kính làm động tác mời, ra hiệu với người hầu bên cạnh: “Dẫn Ninh lão đại lên phòng nghỉ!”
Nói rồi đưa mắt nhìn Ninh Diệp, trong lòng như bị áp bách trước khí thế của người đàn ông. “Ninh lão đại, ngài và thuộc hạ cứ nghỉ ngơi trước, 7h tối nay mới diễn ra tiệc rượu.”
Ninh Diệp ngẩng cao đầu bước đi, ánh mắt lạnh như đá tảng, uy áp trên người khiến người khác sợ hãi.
Trì Ngưng vừa đi vừa dõi mắt nhìn cách bài trí của khách sạn.
Viền cửa được trát vàng 24K, phần mái vòm được trang trí và làm nổi bật bằng bạch kim và ceramics. Sàn nhà được trải loại thảm dệt tay mịn màng có sắc đỏ quyền quý. Dàn đèn crystal treo trên trần nhà như một chùm pha lê màu sắc khổng lồ tô điểm cho sự trang nghiêm, giàu sang tột bực…
Thật sự xa hoa… xa hoa đến đáng sợ…
Có tiền mà không có chỗ tiêu cũng là một loại phiền não… Bao giờ cô mới được hưởng thụ loại phiền não như vậy nhỉ?
Đô Linh đi ngay bên cạnh Trì Ngưng, cô bỗng nghiêng đầu nói nhỏ: “Cô có phát hiện… không khí ở đây rất lạ không?”
Đô Linh hoàn toàn không biết mục đích của chuyến đi lần này. Chỉ vì lời nói của Ninh Diệp nên cô mới lặng lẽ theo sau mà thôi…
“Có!” Trì Ngưng bình thản gật đầu, “Tôi ngửi thấy mùi tiền.”
Đô Linh: “…”
Ý của cô không phải vậy…
Sau khi đám người Ninh Diệp đã lên phòng nghỉ thì tại cửa ra vào, vị quản gia kia lại tiếp tục chào đón thêm những vị khách khác.
“Địch lão đại… Xin mời, xin mời!”
“Đô tổng… mời vào…”
Địch Lung tùy ý đút hai tay vào túi quần, quay mặt liếc nhìn Đô Kiệt một cái.
Con nuôi của Ninh gia, hắn ta cũng có chút ấn tượng…
Đô Kiệt lạnh lùng nhấc chân cùng với người của mình tiến vào, hắn mặc kệ sự soi mói vô cùng lộ liễu của Địch Lung… Hắn biết, đó là kẻ thù của Ninh gia… mà người đứng đầu Địch gia kia, thủ đoạn cũng chẳng phải tầm thường…
Vốn dĩ những người có mặt tại đây hôm nay chẳng có ai là tầm thường cả… Tất cả đều không phải thú ăn cỏ đơn thuần mà họ là những loài lang loài sói hung dữ có thể giết người bất cứ lúc nào.
…
“Các chú nhớ cẩn thận một chút!”
Trên người Ninh Diệp là bộ vest đen thẳng thớm, trước ngực cài một bông hoa trà đỏ chói mắt, toàn thân từ trên xuống dưới tản mát ra loại khí chất oai nghiêm chỉ có ở một lão đại thực thụ…
Lông mày kiếm rậm rạp, đôi môi mỏng kiêu ngạo nhếch lên như cười như không… Gương mặt đẹp như tạc không ngự trị nổi một tia sắc thái, lúc nào cũng lãnh đạm như một người máy tự động…
Đường Tiêu và Hàn Thiết nghiêm túc vâng dạ, cùng Ninh Diệp đứng đợi mấy người phụ nữ.
Cửa phòng được đẩy ra, Trì Ngưng là người thay đồ xong đầu tiên. Cô tự tin ưỡn ngực, bước chân thẳng hướng về phía Ninh Diệp…
“Thế nào, đẹp không?”
Cô nhẹ nhàng đặt mông ngồi xuống cạnh hắn, còn tự nhiên mà hỏi.
“Đẹp…”
Ánh mắt người đàn ông không tự chủ mà di chuyển trên thân hình thon thả của cô gái, giọng điệu trầm khàn từ tính kèm theo một chút chiều chuộng.
Bộ lễ phục Trì Ngưng đang mặc là bản limited trên thế giới, cổ vuông được làm bằng chất liệu ren đỏ, nơi viền váy điểm xuyết những hạt ngọc trai lấp lánh, sang trọng. Dưới chân là đôi giày cao gót 5 phân, mái tóc buông xõa hờ hững che đi phần xương quai xanh tinh mỹ mờ ảo… Cả người cô toát lên vẻ quý phái, kiêu sa nhưng không kém phần quyến rũ…
Vòng eo con kiến cùng với làn da trắng nõn lọt vào tầm mắt Ninh Diệp, hắn không nhịn được, đưa tay sờ lên mặt cô. “Mịn…”
“Bỏ tay, mịn cái gì mà mịn…” Trì Ngưng nhíu mày, cô đẩy bàn tay rắn chắc kia ra, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Trì Ngưng: Thuộc hạ của anh vẫn còn đứng đây này!
Ninh Diệp: Kệ họ!
Hai người trao đổi thông tin chỉ bọn họ mới hiểu. Hàn Thiết đưa mắt nhìn Đường Tiêu ho khẽ, biết điều im lặng làm người vô hình…
Bọn họ vừa nhìn thấy lão đại thân mật với Trì Ngưng! Hành động đó thể hiện sự sủng nịnh của người đàn ông dành cho cô gái.
Quả không sai, giữa hai người này có gian tình…
Tâm trạng của Đường Tiêu cùng Hàn Thiết lúc này rất khó nói, vừa giống như bất ngờ, lại vừa giống như không có gì.
Độ vài phút sau, Đô Linh và Mĩ Lệ cũng lần lượt tiến ra. Họ đều mặc lễ phục màu trắng, tóc vấn gọn gàng, nhã nhặn và tinh tế…
Trì Ngưng nhìn lại bản thân, “Ồ, vậy chỉ có tôi là chơi trội thôi hả?”
Cả đội hình sáu người đen, trắng lại lọt thỏm một màu đỏ rực như cô…
“Không sao, đi thôi!”
Ninh Diệp đứng dậy, hắn vòng tay qua eo Trì Ngưng, kéo cô tựa sát vào mình.
Trì Ngưng ngửa mặt cười rạng rỡ, kiêu hãnh bắt kịp theo từng bước chân của hắn. Giờ đây, cô chẳng còn tâm trí mà quan tâm tới cái nhìn kinh ngạc của mấy người đằng sau nữa… chắc là không sao đâu!
Huhu, người đàn ông của cô yêu nghiệt quá…
———–
Like nha!❣
Vui lòng không reup.