Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Bốn mắt nhìn nhau không rời, cứ như thể giây phút vừa rồi họ đang tiến vào nơi sâu nhất trong tâm hồn của đối phương.
Ninh Diệp đắm đuối nhìn cô, hắn đột nhiên cúi đầu, chiếc lưỡi bá đạo vượt qua hàm răng, cuồng nhiệt quấn lấy chiếc lưỡi của cô như muốn hút hết mật ngọt…
Trì Ngưng vòng tay qua cổ hắn, cô không ngần ngại đáp lại, còn vui vẻ nhắm mắt, bờ môi không ngừng mút mát khóe miệng người đàn ông.
“Ưm…”
Trì Ngưng nỉ non, cô cảm nhận được bộ phận nào đó trên cơ thể Ninh Diệp đang thay đổi nên không tự chủ mà dịch chuyển một cái.
“Đừng động đậy!” Giọng điệu của người đàn ông đã khàn đi thấy rõ, trong mắt hắn nhiễm một tia dục vọng đen tối.
Bàn tay thô ráp đặt lên ngực Trì Ngưng, ngay khi cô vẫn còn ngơ ngác và chao đảo vì nụ hôn thì Ninh Diệp đã nhanh chóng luồn tay vào trong vạt váy, nhẹ nhàng cởi đi chiếc khóa áo lót sau lưng cô.
“Này, anh… anh… anh…”
Trì Ngưng đấm bốp vào mu bàn tay Ninh Diệp, tốn cả nửa ngày vẫn không nói thành lời.
“Sao vậy?” Ninh Diệp để lộ nụ cười yêu dã, vừa nói vừa vén váy của cô lên.
“Lưu manh!”
Trì Ngưng đỏ mặt mắng Ninh Diệp một tiếng, dùng sức gỡ bàn tay hắn ra khỏi người mình. Nhưng sức lực này chỉ như một con muỗi, đối với hắn chẳng gây nên hề hấn gì. Ninh Diệp mạnh bạo đẩy cô xuống giường, thân hình cường tráng dưới lớp áo sơ mi phủ lên người cô, hai chân kẹp chặt chiếc đùi trắng nõn không cho phép giãy giụa.
“Lưu manh thì cũng là người của em!”
Ninh Diệp chế trụ hai cánh tay của cô, nghiêng đầu ngậm lấy nụ hoa trên ngực, mút mạnh. Trong lòng người đàn ông thấy rộn rạo như bị mèo cào, nét xuân quang đẹp đẽ đập vào mắt không chút che giấu khiến hắn không khống chế được lực đạo, chẳng mấy chốc da thịt non mềm của cô gái đã hiện lên dấu vết đỏ ửng ám muội…
“Ninh… Diệp!”
Trì Ngưng thấy ngực ươn ướt. Bởi vì bị người đàn ông nhẫn tâm trêu chọc nên cả người nháy mắt đã nhão như bùn đất, cô gắng gượng ném cho hắn một cái lườm sắc bén, lại âm thầm đem cánh tay của hắn đẩy ra.
“Em thấy không, cơ thể em có phản ứng rồi kìa…” Ninh Diệp vừa nói vừa hôn lên ngực cô, ngón tay chậm rãi lướt xuống vùng bụng trơn láng. “Nhất định là nó nhớ thằng em của anh…”
Trì Ngưng run rẩy một trận, cô cảm thấy như có một dòng điện đang chạy qua người mình, da gà da vịt nổi lên. “Miệng lưỡi dẻo quẹo…”
“Em không thích nghe?”
Người đàn ông sa sầm, dừng động tác trong tay lại, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
“Lời của đàn ông trên giường không thể tin…” Đặc biệt là lời của hắn.
Ninh Diệp chính là như vậy, giây trước hắn có thể đem bạn tâng bốc lên tận chín tầng mây nhưng giây sau hắn đã có thể đẩy bạn vào địa ngục tối tăm sâu thẳm…
“Em vẫn còn giận?”
Trì Ngưng quay mặt đi chỗ khác, tránh cho hắn nhìn thấy vành mắt đã đỏ hoe của cô, “Ai thèm giận chứ?”
“Xin lỗi, là lỗi của anh…”
Ninh Diệp chầm chậm nói, vẻ mặt hết sức chân thành, hắn gục đầu vào hõm vai Trì Ngưng, bàn tay vuốt ve suối tóc mềm mại thơm tho.
Trì Ngưng phì cười trước hành động của người đàn ông, cô lấy tay chọc nhẹ vào má hắn, “Không sao, em tha thứ cho anh rồi mà…”
Dường như chỉ chờ có câu nói này, Ninh Diệp lập tức ngóc đầu dậy, trong màn đêm, ánh mắt của hắn sáng hơn bao giờ hết.
“Hôm nay không được rồi, bà dì của em đã đến!” Trì Ngưng đắc ý cười hì hì, nhướn mắt quan sát phản ứng của Ninh Diệp.
Lời vừa ra, gương mặt của hắn liền đen lại, trong đáy mắt hiện lên vẻ nhẫn nhịn khó nói, chậm rãi nghiến răng kèn kẹt. “Em chơi anh?”
Hắn quên mất, hôm nay đúng là cô đã đến kì…
Trì Ngưng lắc đầu tỏ ra vô tội, còn chớp chớp mắt rất đáng yêu. “Chẳng lẽ anh muốn làm trong một vũng máu?”
“Nếu em muốn?” Giọng nói ẩn ẩn nguy hiểm.
“Không, tuyệt đối không…” Trì Ngưng lắc đầu nguầy nguậy, sau khi tiếp xúc với bản tính thật của hắn thì cô tin hắn thật sự dám làm.
Ninh Diệp có khổ không thể nói, hắn lật người nằm sang bên cạnh, vươn tay kéo chăn che đi cảnh tượng quyến rũ trên người cô. Từ trên xuống dưới khô nóng khó chịu, hắn giương mắt nhìn Trì Ngưng, bất chợt vỗ một phát vào mông cô.
Tiếng bôm bốp lọt vào tai hắn, Ninh Diệp nở một nụ cười ranh mãnh, “Đây là hình phạt tạm thời, lần sau… em nhất định không thoát khỏi tay anh!”
Trì Ngưng xoa xoa mông, cô cắn môi, gật gù như đã hiểu, sau đó làm như vô tình liếc mắt xuống bộ phận đã căng phồng của hắn một cách ý vị.
Chắc giờ hắn đang khó chịu lắm đây…
Hai má đỏ bừng như được rải một hồi nắng chiều, Trì Ngưng chui đầu vào chăn nhằm che đi suy nghĩ xấu hổ kia.
Mặt mày Ninh Diệp lại lần nữa đen như mực tàu, cô gái này… rõ ràng không đơn thuần như bề ngoài vẫn biểu hiện. Ngược lại, cô rất thông minh và tinh quái, còn biết bày trò trả đũa hắn…
“Trì Ngưng, em, giỏi, lắm!”
Trong chăn, Trì Ngưng có thể cảm nhận được cặp mắt lạnh lùng kia chưa từng rời khỏi người cô một giây một phút nào. Tuy nhiên, nỗi lo sợ vẫn không lấn át được niềm vui sướng trong lòng… Không uổng công cô mặc chiếc váy này, vừa kín đáo vừa hở hang, nóng bỏng mà không thô lỗ, thành công dụ được Ninh Diệp mắc bẫy…
Cảm giác sắp có được mà còn để trượt mất có lẽ còn khó chịu hơn cảm giác chưa từng có được…
“Ninh Diệp…” Trì Ngưng cất tiếng gọi, ngón tay nắm chặt mép chăn, vừa xoay người cái đã rơi vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông.
“Ngủ đi!”
Hai mắt Ninh Diệp khép lại, hắn hít sâu rồi lạnh giọng nói với cô. “Hôm nay tha cho em!”
Trì Ngưng mỉm cười ngọt ngào, chia sẻ chăn của mình cho hắn, dần dần chìm vào mộng đẹp trong vòng tay vững chãi của người đàn ông…
…
Mới sáng sớm, Trì Ngưng đã rời khỏi chiếc giường tràn đầy hơi ấm và tình yêu, gấp gáp chạy về căn phòng dưới tầng của mình, như chỉ sợ lát nữa sẽ có ai trông thấy cô đi ra từ phòng của hắn.
Ninh Diệp gác tay sau gáy, một chút tâm tình buồn ngủ cũng chẳng có nữa…
Cô nàng kia đúng là toàn lo nghĩ những điều không đâu, có hắn ở đây, ai dám nghị luận linh tinh về cô? Cho bọn họ mười lá gan bọn họ cũng chẳng dám…
Mặc dù Ninh Diệp giận Trì Ngưng nhưng hắn không thể phủ nhận rằng… hẹn hò lén lút cũng rất vui, vì ít ra nó còn kích thích một chút.
…
Sau bữa điểm tâm sáng, Trì Ngưng nhàn rỗi không có việc gì làm liền xin phép Ninh Diệp cho cô đi thăm thú nơi thuộc hạ của hắn luyện tập.
Bây giờ, chức vị trợ lý của cô chỉ là một cái danh hờ, mà cô cũng chẳng có tài cán gì có thể giúp hắn, vậy nên chi bằng để cô kiếm việc gì làm có ích, vừa giết thời gian lại vừa nâng cao khả năng của bản thân, ví dụ như bắn súng chẳng hạn.
Trì Ngưng đã xác định sau này cuộc sống của cô sẽ gắn bó với Ninh Diệp, gắn bó với thế giới ngầm. Cô không muốn hắn thất vọng, nếu cô đã không thể bảo vệ được hắn thì nhất định phải tự bảo vệ bản thân mình…
Còn cuộc sống kia, có lẽ không quay về được nữa rồi. Cái ghế trưởng phòng, những đồng nghiệp thân thương, đó chỉ là quá khứ mà thôi!