Đáy mắt Trì Ngưng toát ra ánh sáng lạnh lẽo, cô nhìn Đô Kiệt, cười nhạt nói: “Đừng hỏi tôi những điều thừa thãi, tôi không muốn nghe!”
“Tiếp theo cô định làm thế nào?” Đô Kiệt híp hai con ngươi, gặng hỏi thêm.
Trì Ngưng nhún vai, giọng nói nhiễm ý trào phúng: “Tôi làm thế nào thì liên quan gì đến anh? Anh lấy tư cách gì để quản tôi?”
“Tôi có thể giúp cô…”
“Giúp? Tôi có người đáng tin cậy để nương nhờ, quan trọng hơn… chúng ta không thân quen, tôi cũng không còn là nhân viên của anh nữa. Anh là anh, tôi là tôi, tốt nhất đường ai người nấy đi!” Trì Ngưng phóng tầm mắt ra xa, ánh nắng yếu ớt bao phủ nửa gương mặt cô, khiến cô trông càng lạnh lùng, dứt khoát.
Đô Kiệt sững sờ, hắn không nghĩ con người cô lại tuyệt tình đến vậy. Ngay cả khi lâm vào hoàn cảnh khó khăn, trong mắt cô cũng chỉ có Ninh Diệp, hoàn toàn không dung nổi một hạt cát như hắn… Rốt cuộc hắn vượt đường xá trắc trở đến đây là để làm gì?! Để nghe những lời lạnh nhạt này của cô ư?
“Trì Ngưng…”
Đôi môi mỏng khẽ nhếch, Đô Kiệt gọi tên cô, ánh mắt hắn ôn hòa như gió xuân, đủ để bất kì người con gái nào nhìn vào cũng phải xiêu lòng.
Có điều, Trì Ngưng lại không có kiên nhẫn để đối diện với hắn, cô nhấc chân bước nhanh về phía trước, hờ hững nói: “Quay trở về Hoa Hạ đi! Đây không phải nơi anh nên tới.”
Nhìn bóng lưng thon gầy của cô sắp đi mất dạng, Đô Kiệt không cam lòng, hắn nghiến răng chạy theo rồi tóm lấy tay cô, giận dữ hỏi: “Tôi có gì không bằng Ninh Diệp? Tại sao em thà theo hắn chứ không chịu theo tôi?!”
Trì Ngưng cảm thấy người đàn ông này đã bị chập mạch, cô hất tay hắn ra, thẳng thắn nói: “Anh cái gì cũng không bằng Ninh Diệp…”
Nghe vậy, lửa giận của Đô Kiệt lại càng bốc lên cao, trong lòng hắn như có dao cứa qua. Sau lần gặp ở Abu Dhabi, không hiểu sao hắn thường xuyên nhớ đến bộ dạng xinh đẹp của cô trong chiếc váy đỏ, nhớ đến nụ cười tươi tắn, quyến rũ của cô… Lâu dần, hắn biết mình đối với cô không đơn giản chỉ là hứng thú nữa mà đã thăng cấp thành một loại tình cảm…
Nhưng tính cách của hắn vốn đào hoa, chỉ cần cô gái nào vừa mắt thì hắn đều tỏ ra yêu thích rồi đưa người đó lên giường. Vì thế, hắn mới phân vân không biết tình cảm mình dành cho cô là thuộc loại nào, là thật lòng hay giả dối?
Bây giờ hắn đã xác định được rồi, cho nên hắn muốn thuyết phục cô một lần nữa.
Đô Kiệt đặt hai tay lên vai cô, nhưng chưa kịp đợi hắn mở miệng, Trì Ngưng đã đá cho hắn một cước vào thắt lưng, khiến hắn đau đến nhăn răng…
“Em vẫn bạo lực như ngày nào…” Đô Kiệt trợn tròn mắt, không khống chế được bật cười.
Tiếp theo, một luồng gió lạnh bỗng sượt qua da mặt, hắn nhạy bén cảm nhận được sát khí dày đặc đang nhắm thẳng vào mình, bèn nhanh nhẹn nghiêng người, né tránh được đòn tấn công bất ngờ.
Cú đấm của Ninh Diệp đánh vào không khí, hắn giương đôi mắt sắc bén của mình qua Đô Kiệt rồi ôm lấy Trì Ngưng, tư thế chiếm hữu rõ ràng.
Ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau, phảng phất mùi thuốc súng nhàn nhạt.
Quanh thân Ninh Diệp tản ra khí thế âm lãnh, hắn là người lên tiếng trước: “Đô Kiệt, anh đừng có được một tấc lại tiến thêm một thước!”
Đô Kiệt không hề sợ hãi, hắn mỉa mai: “Đường đường là lão đại cai quản cả một gia tộc hắc đạo mà lại không bảo vệ được người phụ nữ của mình. Ninh Diệp à, anh thật thất bại!”
Đối với câu nói mang ý khích tướng của đối phương, Ninh Diệp chỉ cười lạnh, bàn tay hắn siết chặt eo cô. “Tôi có bảo vệ được cô ấy hay không thì cũng không đến phiên người ngoài như anh phải lo. Cút về làm tổng tài của anh đi!”
Ninh Diệp liếc mắt nhìn Trì Ngưng, ở ngay trước mặt Đô Kiệt, hắn không chần chờ đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, mút mạnh.
Trì Ngưng cũng không có gì ngại ngùng, cô cuồng nhiệt đáp lại, môi lưỡi dây dưa, hôn đến quên cả trời đất…
Nhìn một loạt những hành động vừa tự nhiên vừa thân mật giữa hai người, một cảm xúc không tên như thủy triều dấy lên khiến Đô Kiệt tức đến nghẹt thở, lồng ngực dưới chiếc áo sơ mi phập phồng liên hồi. Nắm tay hắn cuộn tròn nổi cả gân xanh, tròng mắt đỏ ngầu, không nói không rằng quay phắt người đi.
Lúc này, Ninh Diệp mới rời khỏi môi cô, ánh mắt của hắn khiến Trì Ngưng hoảng sợ. Cô mềm nhũn tựa vào người hắn, chỉ nghe hắn trầm giọng nói: “Xung quanh em có quá nhiều ong bướm đấy!”
“Làm gì có ong bướm nào…” Trì Ngưng bĩu môi, ngón tay không yên phận vẽ vòng trên cơ bụng săn chắc của hắn, “Em chỉ có anh mà thôi.”
Ninh Diệp chau mày bắt lấy tay cô, ánh mắt vui mừng, quát khẽ: “Yên nào!”
Hắn điều chỉnh hơi thở, được một lát liền buông lời dặn dò: “Mấy ngày nay em có thể luyện võ hoặc nghỉ ngơi, chuyện của em anh sẽ giải quyết, không có gì phải lo lắng hết. Nên nhớ, em không có lỗi…”
“Vâng.”
Trì Ngưng nhu thuận đáp, cũng không muốn hỏi han thêm.
“Anh đưa em đi ăn sáng.”
…
Trong căn phòng le lói tia sáng, Địch Lung ngồi trên ghế uống cạn từng cốc rượu, hương vị tê nồng nơi cổ họng cũng không khiến hắn khó chịu bằng sự nhức nhối âm ỉ trong tim.
“Tại sao?! Tại sao?!”
Hắn bất ngờ giơ chân đạp đổ chiếc bàn gỗ, đồ vật rơi xuống đất, vỡ loảng xoảng chói tai. Bóng hình người đàn ông lẩn vào trong đêm tối, từ từ tạo thành khung cảnh cô đơn và thê lương khôn cùng.
Địch Lung cau có vò đầu, tâm trạng vô cùng não nề. Kể từ ngày Đô Linh trở về Hoa Hạ với lí do thăm mẹ, hắn không còn được gặp lại cô nữa. Cô liên tục trốn tránh sự tìm kiếm của hắn, hắn gọi điện cô không nghe, cho dù có nghe thì cũng chỉ bỏ lại một câu: “Chúng ta không thể bên nhau!”.
Vì sao không thể bên nhau, Địch Lung không hiểu… Chẳng lẽ là do thân phận này của hắn, là do hắn luôn đối đầu với Ninh gia, hay là do cô vốn không yêu hắn?!
Địch Lung luôn tin tình yêu chân chính có thể vượt qua tất cả, thế nhưng cô lại là người lùi bước. Cô nào có biết hắn đau đớn ra sao? Hắn cũng là lần đầu biết yêu, hắn có thể sai lầm, có thể thiếu sót… nhưng cho dù là vấn đề gì thì cô cũng nên nói cho hắn biết chứ?! Sự phớt lờ của cô khiến hắn như phát điên!
Nếu không phải tình cảnh hiện tại không cho phép thì bằng mọi giá hắn sẽ sang Hoa Hạ bắt cô về, trói cô ở bên mình…
Địch Lung chưa bao giờ thua, trong tình yêu cũng không ngoại lệ, trái tim của phụ nữ, hắn nhất định có thể nắm giữ.
“Đô Linh, em chờ đó!” Địch Lung âm trầm nói, ánh mắt lóe lên tia khát máu.
Hắn liếm liếm bờ môi khô khốc, đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vọng lại âm thanh thận trọng của Thượng Quan Vệ.
“Lão đại, cậu Tùng đã có thông tin của Jam…”
Địch Lung đọc một lượt tập tài liệu mà Trần Tùng đưa cho, hắn nở nụ cười hứng thú rồi xoay chiếc bút máy trong tay.
“Jam là Trì Ngưng, Trì Ngưng là Jam… Ninh Diệp nhặt ở đâu ra người phụ nữ thú vị như vậy nhỉ?”
Dám ôm tiền của hắn bỏ trốn, hơn nữa còn có thể qua mắt hắn bao lâu nay. Ninh Diệp quả nhiên không chọn nhầm người… Vừa có bản lĩnh vừa có tài năng!
Hắn nhìn vào tiêu đề của tờ báo, đoạn ngờ vực cất lời: “Cô ta từng rửa tiền cho công ty chúng ta à?”
Thượng Quan Vệ lắc đầu: “Thuộc hạ không rõ, khi Jam vào làm trong Iris Napo được một thời gian thì cô ta tự dưng vơ sạch số tiền của chúng ta rồi chạy mất, cũng không để lại lí do…”
Địch Lung miết nhẹ cằm, cảm thấy có sự nhầm lẫn không nhỏ ở đây. Hắn cười gian tà, nhướng mày một cách thích thú, “Tôi biết lí do rồi…”
Thượng Quan Vệ và Trần Tùng đều không hiểu lão đại của mình đang nói tới chuyện gì, bọn họ lựa chọn im lặng. Mấy ngày nay tâm trạng của Địch Lung không tốt, nếu không may chọc giận hắn, hậu quả sẽ rất tệ.
Trần Tùng xoa xoa tay, trên bàn tay phải đã mất đi ngón giữa, trông có phần dị hợm. Trong mắt gã lóe lên một vệt sáng lạnh, rụt rè thăm dò Địch Lung: “Anh Địch, em nghe nói Trầm Hoan đã hứa hẹn một ruộng hoa anh túc…”
Địch Lung nhăn mày: “Chú nghe được từ ai?”
“Em… em nghe vu vơ từ đám thuộc hạ, muốn hỏi anh cho chắc chắn.” Trần Tùng cười khan, cố gắng giấu giếm sự chột dạ.
“Đúng là có việc như vậy.”
Chỉ còn vài ngày nữa ruộng hoa anh túc này sẽ được thu hoạch, lúc ấy hắn sẽ tới tận nơi để kiểm tra chất lượng sản phẩm của Trầm Hoan có tốt như lời bà ta nói hay không.
Trần Tùng bày ra bộ mặt kích động: “Anh cho em theo với được không? Em muốn học tập thêm.”
Trong mắt Địch Lung lộ ra tia khác thường, nhưng hắn vẫn sảng khoái chấp thuận: “Được thôi. Bình thường thấy chú ham chơi, hiếm khi lại ham học thế này…”
🥀👍👍