Lúc Đường Tiêu thoát khỏi vòng tay của cô gái lạ mặt thì Trì Ngưng đang bị người vác đi. Sắc mặt hắn nghiêm trọng, lập tức co giò đuổi theo, nhắm thẳng súng vào đối phương.
“Đoàng… đoàng…”
Quán cà phê đang yên đang lành thì bị một tiếng súng vang dội phá vỡ. Người đàn ông vừa tháo chạy vừa bắn trả lại Đường Tiêu. Từ đằng xa, một tốp người nhảy ra tiếp ứng cho gã, Đường Tiêu một thân một mình không thể đối chọi được, hắn nấp vào một góc tránh đạn, trơ mắt nhìn bóng dáng Trì Ngưng dần dần biến mất.
Đám người kia dường như chỉ nhằm vào Trì Ngưng, cho nên khi chắc chắn cô đã được đưa đi, bọn chúng liền ra lệnh rút lui.
Đường Tiêu gấp gáp quay lại quán cà phê, người đàn ông trung niên vừa nói chuyện với cô bây giờ đang hoảng sợ ôm đầu trốn dưới gầm bàn, toàn thân run như cầy sấy.
“Ông là ai?!”
Họng súng đen ngòm chĩa vào thái dương của người đàn ông, giọng Đường Tiêu âm trầm, gắt gao siết chặt nắm đấm.
“Tôi… tôi không biết. Tôi bị ép, tôi bị đe dọa…” Ông ta kêu lên thất thanh, miệng liến thoắng giải thích.
Đường Tiêu đập mạnh vào gáy người đàn ông, chỉ thấy cổ ông ta vẹo sang một bên rồi ngất lịm. Hắn vơ hết tất cả những đồ vật khả nghi tại hiện trường, kể cả chai thuốc trong tay ông ta cũng không hề bỏ qua.
…
Tại Ninh gia, không khí căng thẳng đến đỉnh điểm. Tất cả những người có mặt đều cảm thấy khó thở, Đường Tiêu im lặng quỳ gối trước mặt Ninh Diệp, đầu cúi gằm không dám hé răng nửa lời.
Vẻ mặt Ninh Diệp tràn đầy giận dữ, quanh thân hắn tản ra sát khí đằng đằng, cơn thịnh nộ dâng trào, hắn nghiến răng đạp cho người đàn ông trung niên một phát.
Người bình thường làm sao có thể chịu nổi một đòn của Ninh Diệp, huống hồ hiện giờ hắn rất tức giận, sức lực thả ra vô cùng lớn. Quả nhiên, tiếng răng rắc nối tiếp vang lên, ông ta bị Ninh Diệp hung hăng giẫm đạp, mắt trợn lớn như muốn long ra ngoài, mặt mũi căng phồng, hiện lên màu gan heo…
Ông ta thét một tiếng chói tai, không ngừng cầu xin sự tha thứ: “Tôi không cố ý, nếu tôi không làm theo, bọn chúng sẽ giết cả nhà tôi…”
Ấn đường Ninh Diệp nhíu tít lại, từng giây từng phút trôi qua, nộ khí trong cơ thể có xu hướng bùng nổ. Thâm tâm hắn vừa lo vừa sợ, lại vừa thẹn vừa tức, hắn trách bản thân tại sao lúc ấy không đích thân đưa cô đi mà lại phái Đường Tiêu? Trì Ngưng không rõ sống chết, hắn như phát điên, mọi sự bình tĩnh đều bị đốt sạch vào giây phút này…
Mĩ Lệ nháy mắt với Hàn Thiết, anh ta cắn răng nói: “Lão đại…”
Đôi mắt lạnh lùng lóe lên vẻ chết chóc, Ninh Diệp nhìn qua Đường Tiêu, đoạn gằn giọng: “Đứng lên! Nhận lỗi cũng không có ích gì, bây giờ, việc cấp bách nhất là phải tìm được tung tích của Trì Ngưng!”
Đường Tiêu mím môi, “Thuộc hạ sơ suất, xin được chuộc tội.”
Nói rồi hắn cùng Ninh Diệp đi nhanh về phía phòng điều khiển. Những ngón tay của Đường Tiêu như múa trên bàn phím, camera của quán cà phê đều đã bị che đi, điều này đủ để thấy những việc xảy ra tối nay đã được một thế lực bí ẩn lên kế hoạch tỉ mẩn, chu toàn từ trước, hoàn toàn không tìm ra kẽ hở nào…
“Ting!”
Động tác của Đường Tiêu bỗng khựng lại, đôi mắt lóe sáng như diều hâu. Một bức thư nặc danh được gửi tới, Ninh Diệp đọc xong, hắn phẫn nộ đấm vào tường, trên những ngón tay lập tức be bét máu.
Mĩ Lệ ái ngại liếc nhìn vết thương của hắn, nói: “Lão đại, đối phương muốn gặp mặt chúng ta, chỉ e…”
Đồng tử đen láy phảng phất sự âm u, sắc mặt Ninh Diệp khó coi. Lại có người dám dùng cô để uy hiếp hắn ư? Trọng điểm chính là chiêu này còn có tác dụng với hắn…
Ninh Diệp nhắm mắt để bình tĩnh, lúc mở ra, trong mắt hắn chỉ còn lại sự u ám không độ ấm. Hắn cất giọng trầm trầm: “Mau chóng chuẩn bị lực lượng, Đường Tiêu ở lại, Hàn Thiết và Mĩ Lệ theo tôi.”
Đáy mắt Đường Tiêu hiển hiện sự hụt hẫng, có cảm giác lão đại không muốn trọng dụng mình nữa. Hàn Thiết vỗ nhẹ vào bả vai anh ta, nhắc nhở: “Đừng nghĩ nhiều!”
…
Eo biển khu vực Tây Âu, trên một hòn đảo rộng lớn. Đám người Địch Lung và Trầm Hoan đang đứng giữa một cánh đồng hoa anh túc bạt ngàn.
Trầm Hoan vuốt nhẹ cánh hoa màu tím, nụ cười khiến nếp nhăn nơi khóe mắt càng hằn rõ, bà ta chầm chậm cất lời: “Địch lão đại, loại hoa anh túc này có khả năng chống chịu thời tiết rất tốt, tôi tin chúng không làm anh thất vọng.”
Địch Lung nhướn mày rồi nở nụ cười mê hoặc. Vừa hay chỗ hoa anh túc này có thể bổ sung cho những thiệt hại mà Ninh gia gây nên…
Thượng Quan Vệ theo sát sau lưng, bộ dạng cực kì cảnh giác, ghé vào tai Địch Lung khẽ thì thầm.
Đôi mắt Trầm Hoan xoay chuyển, khóe môi bà ta cong lên, làm ra vẻ bí ẩn: “Tôi có một thứ còn hay ho hơn nữa, anh có muốn xem không?”
“Tính tò mò hại chết một con mèo, tôi vẫn là không nên xem thì hơn.” Địch Lung cười nhạt, tiện tay ngắt xuống một đóa hoa.
Có điều, Trần Tùng lại nhanh nhảu nói: “Anh Địch, có vẻ thứ đó rất thú vị, hay là…”
“Ở đây không đến lượt chú xen vào!”
Địch Lung ném cho hắn một cái nhìn sắc bén, Trần Tùng nhanh chóng rụt cổ, trong lòng cực kì không cam tâm, răng nghiến vào nhau ken két.
Trầm Hoan kín đáo liếc Trần Tùng, bà ta tiến lên một bước, đoạn đưa đến trước mặt Địch Lung một túi bột màu trắng. “Anh vẫn không hứng thú ư? Giá trị của nó… thực sự không nhỏ chút nào.”
Ánh mắt Địch Lung lướt qua tia nghi ngờ, mặt không đổi sắc, hỏi: “Làm sao tôi biết được đây có phải là cái bẫy hay không?”
“Có phải là bẫy hay không, chỉ cần anh vào trong là biết.”
Đối với câu trả lời có cũng như không của Trầm Hoan, Địch Lung liền nảy sinh một tia hiếu kỳ, hắn trầm mặc vài phút, sâu trong mắt là sự ngông cuồng, nham hiểm.
“Vậy phiền bà dẫn đường.”
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hôm nay hắn muốn xem xem người phụ nữ này định giở trò gì.
Thượng Quan Vệ do dự, một bộ muốn nói lại thôi. Địch Lung biết hắn lo lắng, bèn cho hắn một ánh mắt an tâm.
Băng qua cánh đồng này, đập vào mắt bọn họ là một mỏm đá khổng lồ phủ đầy rêu xanh, ở giữa có một lỗ hổng mang hình dạng cánh cửa. Nhìn sơ qua, trông nó không khác gì một hang động hoang sơ.
Mọi người tay lăm lăm vũ khí, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn trọng. Địch Lung híp hai con ngươi, Trầm Hoan đi đằng trước hắn, bà ta bước đến đâu, đèn liền thắp sáng đến đó.
Khi bọn họ đã đi được một quãng, đột nhiên, một tiếng hét vang vọng trong căn hầm, nghe như là của Trần Tùng. Đèn chợp tắt, Địch Lung quay ngoắt người lại, gấp rút hỏi: “Tùng, chú sao rồi?”
Không gian im ắng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng thở và tiếng tim đập, mặt mày Địch Lung xám xịt, gân trên trán giần giật, hắn phất tay rồi gầm lên: “Chạy mau!”
Đám thuộc hạ nghe vậy liền nhốn nháo, nhưng vừa mới nhấc chân lên, lập tức bên tai đã truyền tới tiếng rầm rầm chói tai. Một cánh cửa sắt sừng sững khiến bọn họ không cách nào di chuyển, bất lực đứng chôn chân tại chỗ. Bấy giờ, đèn mới vụt sáng lại lần nữa.
Thông qua khe hở nhỏ, Địch Lung thấy Trần Tùng đang vỗ đùi cười nắc nẻ, Trầm Hoan thì trầm tĩnh hơn, nhưng ánh mắt rất hài lòng.
Địch Lung nhìn chằm chằm Trần Tùng, hắn lạnh giọng chất vấn: “Chú bán đứng anh?!”
Trần Tùng bày ra vẻ mặt kiêu căng phách lối, ngữ điệu tràn ngập oán hận: “Địch Lung, anh cứ chờ chết đi! Chắc anh đang thắc mắc tại sao tôi lại làm vậy chứ gì? Bởi vì tôi hận anh, hận anh có những thứ mà tôi không có… Ngoài mặt chúng ta là anh em kết nghĩa, thế nhưng trong lòng anh hẳn là khinh bỉ tôi, miệt thị tôi…”
Địch Lung cười khổ, “Hóa ra trong mắt chú anh lại xấu xa như vậy…”
Trần Tùng còn muốn nói thêm nhưng đã bị Trầm Hoan ngăn lại, bà ta nhẩm tính thời gian, giờ này có lẽ Ninh Diệp sắp tới nơi rồi, phải rời đi ngay lập tức.
Bà ta cười gian xảo, trong đầu xẹt qua hình ảnh một người phụ nữ…
Trầm Hoan cho người xếp đá chặn toàn bộ cửa hang, cố ý lớn tiếng, như là nói cho Địch Lung nghe: “Căn hầm này đã được đào từ thời chiến tranh, chỉ có ba cửa ra vào, hai cửa trước, một cửa sau. Đã vào đó thì các người đừng mong có thể thoát khỏi, trừ phi mọc cánh mà bay ra…”
…🥀👍👍👍💬💬👍👍👍💬💬👍👍👍🥀…