“Ninh Diệp… em muốn nghe kể chuyện quá khứ của anh!” Trì Ngưng nói, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ. Cô muốn biết tất cả mọi thứ về người đàn ông này, biết để hiểu rõ hắn hơn.
Đối diện với vẻ mặt tò mò của cô, Ninh Diệp thoáng im lặng, suy nghĩ dường như trôi về nơi xa xăm. Phỏng chừng vài phút sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Quá khứ của anh…”
…
Từ hàng trăm năm trước, gốc rễ của Ninh gia vốn là một gia tộc hắc đạo xuất thân từ giới quý tộc Italy. Theo thời gian, Ninh gia dần bành trướng tài nguyên, thế lực và địa bàn, thâu tóm gần như thị trường vũ khí trên thế giới…
Năm Ninh Diệp 5 tuổi, vào một buổi tối mùa đông, trời âm u không một ánh sao. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu hắn không tận mắt chứng kiến cảnh tượng ba mình giương súng giết một tên phản đồ.
Trong góc, một cậu bé khoác áo lông giày sụ đang len lén nhìn ra giữa sân. Đôi mắt cậu ngây thơ lanh lợi, hai má vừa mềm vừa trắng như có thể búng ra sữa. Qua lớp kính mờ ảo, cậu thấy hơn mười người đàn ông vận đồ màu đen đứng xếp thành hàng, ba cậu đứng trên bậc thang, ung dung nhìn người đàn bà gầy gò đang quỳ rạp dưới đất.
“Bà biết mình sai gì không?”
Khóe miệng ba hơi nhếch lên, giọng trầm lạnh.
Người đàn bà lồm ngồm bò về phía ba, đầu tóc rũ rượi, quần áo tả tơi, toàn thân chi chít những vết thương nặng nhẹ. Hai mắt bà ta sưng húp, giọng run run: “Anh Ninh, tôi xin anh đấy, đừng giết tôi! Tôi biết mình sai rồi, anh làm ơn làm phước, cho tôi một con đường sống đi mà…”
Nghe vậy, ba chỉ cười khẩy, đuôi mắt hơi nheo nhẹ: “Tha? Tại sao tôi phải tha cho bà? Anh em của tôi đã bị bà hại chết như thế nào, bà nhớ chứ?”
Hình như ba có vẻ rất tức giận, từng câu từng chữ đều mang theo áp lực vô hình, khiến người đàn bà liên tục giật mình.
Ninh Diệp chưa bao giờ nhìn thấy ba dùng vẻ mặt này khi gặp mình và mẹ, cho nên bây giờ cậu thấy quá lạ lẫm, quá sợ hãi! Đây vẫn là người ba hết mực yêu thương cậu, luôn nở nụ cười hiền hòa với cậu chứ?
Dù sợ là vậy, nhưng cậu vẫn cố chấp bám vào khung cửa sổ, nín thở quan sát tiếp.
Bên này, người đàn bà bắt đầu khóc lóc rồi ra sức lạy lục ba, thái độ cực kì thành khẩn, “Tôi sai, ngàn sai vạn sai đều là tôi! Nhưng tôi thật sự không cố ý, tôi bị lừa… Anh Ninh, nể tình tôi theo anh đã lâu, xin anh đừng giết tôi!”
Trời giá lạnh, cơ thể người đàn bà run cầm cập. Trong không gian im ắng, tiếng dập đầu nghe thật chói tai. Trán bà ta tứa máu, sắc mặt trắng bệch, vô hồn, trông không khác gì một người chết.
Trong mắt một đứa trẻ, tình cảnh này thật là đáng sợ! Thế nhưng ba cậu thì ngược lại, ông vẫn giữ vẻ mặt bình thản, ánh mắt vô cảm xen lẫn khinh ghét như đang nhìn một đồ vật ô uế, bẩn thỉu.
“Tôi đã tha cho bà rất nhiều lần, nhưng bà lại không biết điều mà sống cẩn thận, để cái miệng đi chơi quên lối về, gây ra cái chết cho bao nhiêu người. Muốn tôi tha cho bà, được thôi…”
Lời vừa ra, người đàn bà thấy có tia hi vọng, lập tức nói: “Điều kiện gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần đừng giết tôi!”
Ba cười ha hả: “Cứu sống họ, bà làm được không?”
Ngọn lửa vừa nhen nhóm trong lòng người đàn bà tắt ngúm, gương mặt vặn vẹo gớm ghiếc. Ba không để tâm, xoay người, phất tay với một đám thuộc hạ: “Xử lý đi!”
“Vâng.”
Người đàn bà bị dồn vào đường cùng, vừa giãy giụa vừa há miệng gào to. Trong đêm tối, tiếng la hét của bà ta tựa như tiếng quỷ dữ đòi mạng, khiến người nghe rợn tóc gáy. Không biết bà ta lấy sức ở đâu mà có thể thoát khỏi mấy kẻ vai u bắp thịt, trong nháy mắt liền vùng phắt dậy rồi bổ nhào vào người ba.
Ở góc độ này, Ninh Diệp thấy trong tay người đàn bà đang lăm lăm một con dao nhỏ, mũi dao nhọn hoắt gần như sắp đâm vào gáy ba. Có điều, tại thời điểm cậu định hét lên thì người đàn bà đã bị ba đạp ngã, lăn lông lốc xuống bậc thang.
Ba rút khẩu súng từ trong thắt lưng ra, nhanh như chớp liền bóp cò, kết liễu người đàn bà hèn mọn. Bà ta chết không nhắm mắt, trên mặt vẫn còn vương lại biểu cảm căm hận… Máu tươi tuôn ra xối xả, lan đậm một mảng xung quanh, từ từ nhuộm đỏ nền tuyết trắng xóa…
Ninh Diệp không còn nhớ những chuyện tiếp theo nữa, đầu óc cậu nổ tung, thân thể bé nhỏ thu vào một góc, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Cậu không khóc, chỉ là trong mắt đã lây nhiễm kinh hoàng.
Kể từ giờ phút ấy, có lẽ cậu đã thực sự nhận ra thân phận và trách nhiệm của mình. Khi cậu lớn, cậu cũng sẽ giống ba, sẽ cầm súng, sẽ giết người…
“Cậu chủ!”
Từ xa, một bé trai chạy đến, nhỏ giọng gọi Ninh Diệp, “Cậu có sao không?” Đó là Đường Tiêu.
“Không sao…”
…
Hình ảnh ấy không ngừng lặp đi lặp lại, không ngừng kiên trì đeo bám cậu. Mỗi đêm, cậu lại thức giấc trong những cơn ác mộng dang dở.
Ngày qua tháng lại, cứ thế, Ninh Diệp dần lớn lên. Nhưng người ta không nhìn thấy ở cậu sự hoạt bát, vui vẻ nữa, chỉ thấy cậu ngày nào cũng học, học đủ mọi thể loại, lĩnh vực.
Ninh Diệp phát hiện thế giới người lớn có vô vàn những điều giả dối, tàn khốc, do đó cậu không hề muốn lớn lên. Nhưng quy luật của tạo hóa, cậu không chống lại được… Không biết từ lúc nào, cậu sống khép kín hơn, nói chuyện cũng ít hơn, chẳng một ai đoán được cậu đang nghĩ gì. Ngay cả ba mẹ cũng tỏ ra kinh ngạc với sự thay đổi thất thường của cậu.
Lần đầu cậu giết người chính là vào năm 10 tuổi. Trong con hẻm sâu hút, không người qua lại, Ninh Diệp và Đường Tiêu bị một đám người lạ mặt bao vây.
Tên cầm đầu xăm trổ dữ tợn, gã bóp cằm Ninh Diệp, cười khà khà: “Thằng nhóc này xinh đáo để nhỉ? Không hổ danh là con trai nối dõi của Ninh gia…”
“Anh Sói, bây giờ chúng ta mà bắt hai thằng nhóc này rồi uy hiếp Ninh gia, có khi được ối tiền ấy…” Một tên khác tiếp lời.
“Mày nói có lý, sao tao không nghĩ ra?” Gã gật gù vẻ tán thưởng, tròng mắt sáng quắc, xoa xoa tay, “Hai nhóc theo anh về, đợi anh lấy được tiền, anh lại thả nhóc ra…”
Ninh Diệp nhìn thẳng vào mắt tên Sói, nhếch miệng: “Cút!”
“Ấy, đừng nóng! Một thằng nhóc như mày gan cũng to phết, có tin anh đánh cho lệch mặt không?” Gã Sói hung dữ trừng Ninh Diệp, cười ha ha với mấy tên đàn em.
“Cút, nếu không đừng trách!” Ninh Diệp không kiên nhẫn lặp lại, đôi mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo vô hạn. Mà ánh mắt này… không nên có ở một đứa trẻ.
Bắt gặp tia chết chóc trong mắt Ninh Diệp, gã Sói bỗng nổi da gà. Gã nuốt nước bọt, thầm nghĩ tại sao mình lại phải sợ một tên nhãi nhép?
“Để xem miệng mày cứng hay nắm đấm của tao cứng…”
Sói chồm lên giữ chặt lấy cánh tay Ninh Diệp, những tên còn lại thì hào hứng đứng xem. Tiện tay, gã dúi mạnh Đường Tiêu ngã vào đống rác bên cạnh, cười nắc nẻ.
Đôi đồng tử đen láy của Ninh Diệp nổi lên từng tầng phẫn nộ, cậu ngửa mặt nhìn Sói, đạp lia lịa vào người gã.
“Á à… mày được lắm!” Gã điên tiết, liên tiếp giáng cho cậu vài cú đau đớn.
Ninh Diệp chỉ cảm thấy hai tai ù đi, đầu ong ong nhức nhối. Trong miệng toàn mùi máu tanh, cậu giơ tay quệt, đoạn húc đầu vào bụng gã.
Một con dao sáng loáng đột nhiên xẹt qua động mạch cổ gã Sói, dáng người cậu vốn đã rất cao, cho nên làm được điều này không khó.
Cơn đau bất chợt truyền đến khiến Sói chết lặng, gã cảm nhận dòng máu nóng đang tuôn ra, kéo theo sinh mệnh của gã.
Rầm…
Thân hình to lớn đổ ập xuống đất, Sói nằm im không động đậy, mắt trợn lớn. Mấy tên đàn em bị dọa cho mặt mày tái mét, bây giờ, người mà chúng đối mặt không phải là một đứa trẻ, chính xác hơn là một con quỷ mới đúng. Thấy đại ca không còn thở nữa, hai chân bọn chúng mềm nhũn, tên nào tên nấy đua nhau bỏ chạy, không một ai dám ngoái đầu nhìn lại.
Ninh Diệp chôn chân tại chỗ, cậu nhìn gã Sói nằm chỏng chơ dưới đất, lại nhìn bàn tay dính máu của mình, thâm tâm nảy sinh sự hốt hoảng chưa từng có.
Song, rất nhanh cậu liền thu liễm những cảm xúc dư thừa lại, trên mặt chỉ còn sự lạnh lùng ghê người.
“Về!”
Đường Tiêu gật đầu, cậu ngoan ngoãn theo sát đằng sau.
…
Năm Ninh Diệp 17 tuổi, ba mẹ và ông bà mất. Sau tang lễ, Ninh gia xảy ra nội loạn. Các thế lực không phân biệt trong ngoài đều coi Ninh gia như một miếng bánh mà xâu xé, người nào cũng muốn giành phần nhiều nhất, làm chủ gia tộc, trở thành đấng cai trị… Trong đám người, không một ai để tâm đến chàng trai tuấn tú sắp trạc tuổi trưởng thành…
Một năm sau.
Tất cả mọi người trong giới hắc đạo đều hay tin Ninh gia bùng nổ một cuộc thanh trừng quy mô lớn. Mà người đàn ông sát phạt bốn phương, dẹp nội loạn, giết kẻ địch trong lời đồn kia lại chính là huyết thống duy nhất còn sót lại của Ninh gia: Ninh Diệp…
Kể từ ấy, danh tiếng của Ninh gia ngày càng vang dội, không một ai có gan chọc vào Ninh Diệp, bởi họ đều kiêng dè bản tính máu lạnh, vô tình cùng những thủ đoạn thâm hiểm, quyết tuyệt của hắn.
Trong hắc đạo, Ninh Diệp chính là truyền kỳ sống khiến người người nể sợ, nhà nhà kinh hãi…
…🙋♀️👍👍👍💬💬👍👍👍💬💬👍👍👍🙋♀️…
…Chương này dài ghê chưa?!…