Lệnh vừa ra, ruộng hoa anh túc tại Tam giác vàng của Địch Lung liền bị ngọn lửa của Ninh Diệp thiêu rụi. Thiệt hại lần này phải nói là rất lớn, trước mắt nguồn thu nhập của Địch gia đã bị cắt đứt năm phần trăm.
Sau khi biết tin, Địch Lung đã nổi trận lôi đình, hắn không do dự mà đáp trả ngay lập tức. Trụ sở cho vay nặng lãi của Ninh gia bị một nhóm người tấn công và đập phá, tất cả các khách hàng đều hoảng sợ bỏ của chạy lấy người, không một ai dám quay trở lại… Chỉ qua một đêm, dường như vòng xáo trộn mới đã bắt đầu.
“Lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm gì ạ?”
Tại nhà chính Ninh gia, Sicily. Sắc mặt Ninh Diệp ẩn chứa thâm trầm. Hắn gõ nhịp ngón trỏ lên mặt bàn, hai mắt lạnh lẽo như hàn băng, chậm rãi nói: “Nên làm thế nào thì làm thế đó, các chú không cần lo ngại.”
Đường Tiêu, Hàn Thiết nghiêm túc gật đầu. Còn Trì Ngưng ngoan ngoãn lắng nghe, suốt quá trình không nói câu gì.
Mặc dù động thái tranh đấu của hai nhà chỉ là diễn cho thế lực đằng sau xem thôi, nhưng những tổn thất và thiệt hại mang lại không phải là giả. Khắp giới hắc đạo đều biết tình hình căng thẳng giữa Ninh gia và Địch gia, một số kẻ được thời lại thừa nước đục thả câu.
Ngày qua ngày, hết nơi này bị diệt lại đến nơi kia bị nổ tung. Hỗn loạn là việc không thể tránh khỏi, các chi nhánh dây mơ rễ má dưới chân rục rịch liên hệ hợp tác với nhau, tuy nhiên chưa có lệnh của lão đại thì chưa một ai dám động tay động chân với đối phương…
Bẵng đi một thời gian, Ninh gia đột ngột ngừng việc buôn bán vũ khí. Tin tức này chẳng khác nào một quả bom nổ chậm khiến cho các ông trùm hắc đạo cùng với chính phủ các nước như ngồi trên đống lửa, cả ngày chìm trong tâm thế lo lắng, sốt sắng. Đủ mọi loại giả thiết được đặt ra, mọi người thi nhau đoán mò đoán non. Có thể sắp tới sẽ có một cuộc giao tranh, đổ máu với quy mô rộng lớn, cho nên hai nhà mới ráo riết chạy đua vũ trang như thế…
Toàn bộ thế giới ngầm gấp gáp không thôi, chẳng ai bảo nhau, người nào người nấy tự trù tính trước đường lui cho mình, chỉ sợ bị vạ lây, ảnh hưởng. Không ai biết cuộc chiến sẽ diễn ra lúc nào, tình thế sẽ xấu đi ra sao, vì vậy mọi người luôn sống trong sự thấp thỏm, bất an.
Trì Ngưng nhìn dãy số liệu trập trùng đang không ngừng biến động trên máy tính thì cảm thấy đau đầu.
Chiến tranh xảy ra, nền kinh tế chắc chắn phải đối diện với nhiều rủi ro nhất. Mức tăng trưởng sụt giảm, dây chuyền cung ứng bị gián đoạn, hoạt động xuất-nhập khẩu xuất hiện “vết lõm”, giá thuế quan tăng cao… Kẻ trong bóng tối được lợi hay không thì không biết, nhưng trước mắt các ngành, cơ quan, đoàn thể đã hứng chịu thiệt thòi không nhỏ.
“Ninh Diệp, hai nhà thật sự đối địch sao?”
Trì Ngưng tắt máy tính rồi cẩn thận dò hỏi. Cô nghĩ mọi chuyện không tệ đến mức phải đi vào bước đường này.
Nghe cô hỏi vậy, Ninh Diệp ngẩng đầu lên khỏi trang tài liệu, hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, lát sau mới nhàn nhạt đáp:
“Thật sự đối địch… nhưng sẽ không ra tay đến tận đại bản doanh. Mọi hành động bây giờ đều nhằm mục đích tạo nên sự hỗn loạn, và chỉ khi sự hỗn loạn này đạt tới mức độ nhất định, đối phương mất cảnh giác thì chúng ta mới có cơ hội lật ngược ván cờ. Có lẽ sẽ không lâu nữa!”
Dứt lời, hắn cho cô một cái nhìn an ủi, tiếp: “Bây giờ đang là thời kì nhạy cảm, em hạn chế ra ngoài một chút, tìm Hàn Thiết tập võ đi!”
Vừa nghe đến tập võ Trì Ngưng liền giãy nảy, cô nắn mạnh hai đùi, bất mãn bày tỏ ý kiến, “Cho em nghỉ ngơi một ngày thôi không được à? Từ hôm trở về từ Thái Lan đến nay cũng đã gần 1 tháng, em khổ sở lâu như vậy rồi, anh không thương em gì cả…”
Đối với vẻ mặt yếu đuối của Trì Ngưng, Ninh Diệp đã miễn dịch hoàn toàn. Hắn dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng, nghiêm nghị nói: “Chuyện gì anh cũng có thể thả lỏng, ngoại trừ chuyện này… Nếu em không mạnh mẽ thì em sẽ không thể tồn tại trong thế giới ngầm. Một khi anh xuất hiện bất kì sai sót gì, không có anh bảo vệ thì em cũng có thể tự bảo vệ bản thân.”
“Ừm, em hiểu rồi.”
Trì Ngưng hít sâu xốc lại tinh thần, một cỗ ấm áp lan rộng trong lòng. Trước mặt thuộc hạ hắn toàn nói mấy câu chết chóc rùng rợn, còn trước mặt cô, hắn không chỉ nói nhiều hơn mà hình như câu nào cũng đều lo cho cô.
Trì Ngưng quay mặt lại, toan hôn trộm hắn một cái thì Ninh Diệp bỗng giơ tay chặn lại. Cô vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, “Nay anh lại chê à?”
Hôm nào người đàn ông này cũng đè cô ra hôn hít một trận, sao nay cô chủ động dâng tới thì hắn lại chê bai?
Ánh mắt Ninh Diệp lóe lên ý cười, mở miệng: “Anh chưa đánh răng…”
“Chưa đánh răng?” Trì Ngưng sững người trong giây lát, chợt nhớ ra là hắn làm việc thâu đêm suốt sáng nên không có thời gian vệ sinh cá nhân. “Mặc kệ, vẫn thơm!”
Nói rồi, cô lật người đàn ông xuống giường, nhe răng cắn vào môi hắn.
Ninh Diệp giật tay cô ra, nhướn mày: “Em học hư rồi…”
“Người ta chỉ hư với mình anh!”
“Chết tiệt!” Ninh Diệp vô thức buông ra tiếng chửi bậy, hắn hôn lên cần cổ trắng ngần của cô gái, “Sao em lúc nào cũng tìm cách quyến rũ anh?”
Trì Ngưng đẩy hắn ra rồi nhảy xuống sàn, vẻ mặt ngây thơ, vô tội, “Em quyến rũ anh lúc nào chứ? Ngược lại là anh, nên tiết chế lại đi, kẻo có ngày hỏng sớm…”
“Em cũng mạnh miệng lắm!” Ninh Diệp cụp mắt nhìn cô, còn dám trù hắn nữa, xem ra hắn không hung dữ thì cô lại quên mất.
Trì Ngưng cười hì hì, bỗng, cô chạy đến trước tủ quần áo, lôi từ trong ra một chiếc hộp nhỏ. Ấn dấu vân tay lên đó, cô lấy ra chiếc USB rồi đưa cho Ninh Diệp.
“Em nghĩ cái này rất quan trọng, anh bảo Đường Tiêu và Hàn Thiết nghiên cứu kĩ một chút.”
“Em lấy nó từ đâu ra?” Ninh Diệp vừa hỏi vừa ngắm nghía chiếc USB chỉ nhỏ bằng ngón út.
Trì Ngưng tựa lưng vào tường, cô lắc đầu: “Em không biết… Hình như ai đó đã bí mật bỏ vào túi áo em, tại Brazil.”
Ninh Diệp nhíu chặt mày, “Sao không nói với anh từ sớm? Em có biết rất nguy hiểm không?”
“Vốn em định đưa cho anh từ lúc quay về nhà chính rồi, nhưng anh lại quá bận rộn, còn em cũng mải tập luyện nên nhất thời quên mất…”
Những thông tin trong đó Trì Ngưng nghiên cứu không dưới 10 lần, thậm chí đã thuộc làu làu. Duy chỉ có hai điều cô không hiểu, nó dùng để làm gì, và vì sao nó xuất hiện trong túi của cô?
Like ủng hộ Mây nha!!! 🔥👍👍👍👍🔥