• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sau đó thì sao?”

Ninh Diệp chầm chậm hỏi tiếp.

“Một phần ba số tiền thu được từ vụ rửa tiền đó em đã gửi vào tài khoản riêng của mình. Đó là một khoản tiền lớn, trong lúc cấp bách, vì để tránh sự truy lùng của đối phương và cảnh sát nên em đã tìm tới ông Thanh, nhờ ông ta giới thiệu cho một người khác giúp em rửa sạch khoản tiền này… Sau khi rửa xong, trừ bỏ phí lợi nhuận, còn lại em đã gửi vào quỹ từ thiện do em lập nên.”

Nghe có vẻ nực cười, nhưng lúc ấy cô không thể tự mình rửa được khoản tiền đó, nếu không hành tung của cô rất có thể sẽ bại lộ. Cô ôm tiền của đối phương trốn mất, kiểu gì cũng bị truy sát đến cùng trời cuối đất.

Tại thời điểm Trì Ngưng phát hiện bản thân mình bị lừa thì suy nghĩ táo bạo này đã nảy lên trong đầu cô. Mặc kệ tất cả, cô vẫn chọn con đường mạo hiểm nhất chính là ôm tiền bỏ trốn!

Trì Ngưng cảm thấy may mắn vì đức tính cẩn trọng của mình. Khi hoạt động trên diễn đàn chứng khoán, cô không chỉ thiết lập tên, địa chỉ giả mà còn che giấu đi địa chỉ IP thật. Cô biết, một khi xuất hiện bất kì sai lầm gì, nó sẽ trở thành điểm chết của cô, khiến cô rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Nghe xong, ánh mắt lạnh băng của Ninh Diệp khẽ lóe. Khoảng thời gian đó hắn vẫn đang sống cùng cô, vậy mà hắn lại không phát hiện ra một chút bất thường, hay nói cách khác, cô giấu giếm quá giỏi.

Nếu hôm nay hắn không hỏi, liệu sau này cô có nói không?

“Tiểu Ngưng, em còn giấu anh chuyện gì nữa?”

Trì Ngưng ngửa cổ lên, vừa vặn chạm phải xương hàm vuông vắn của người đàn ông, những sợi râu lún phún dưới cằm hắn chọc nhẹ vào trán cô, nhồn nhột. Cô đưa tay xoa xoa, mở miệng: “Chỉ có bấy nhiêu đó thôi, không còn gì nữa rồi…”

“Đừng khiến anh lo lắng!”

Ninh Diệp hôn nhẹ lên mí mắt cô, giọng nói ảm đạm mà đau lòng. Vì cô, trái tim hắn đã không ít lần đau, đã không ít lần rỉ máu.

Trì Ngưng hít mũi, cô chủ động cọ cái đầu nhỏ nhắn vào ngực hắn, tỏ ra hết sức tủi thân và đáng thương. “Người ta cũng đâu có muốn…”

Bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào lưng cô, Ninh Diệp đưa mắt nhìn ra xa, nói: “Không sao đâu, em không cần lo sẽ bị Địch Lung truy sát. Cho dù hắn thật sự điều tra ra Jam là em thì hắn cũng chẳng thể làm gì. Trời có sụp xuống, anh cũng là người gánh cho em!”

Trì Ngưng cảm động chết mất, cặp đùi thon dài khẽ động, chen vào giữa hai chân người đàn ông. Cuối cùng, cô vẫn không quên mục đích chính, mềm giọng năn nỉ: “Diệp, quỹ từ thiện mà em lập… ngày mai sẽ diễn ra tiệc rượu. Vì vậy…”

“Làm sao?”

“Cho em đi nha, em hứa đi sớm về sớm!” Nói rồi cô chớp chớp đôi mắt cún con ngập nước, giơ ba ngón tay trắng tinh lên trời.

Ninh Diệp nhìn cô bằng đôi mắt thâm thúy, khóe miệng hắn câu lên một đường cong tuyệt mỹ, ngữ khí trầm mà đều: “Phải xem biểu hiện của em thế nào?”

Hắn cười khẽ một tiếng, bàn tay luồn vào trong áo cô, nhanh nhẹn như một con cá trạch. Đầu ngón tay thuận thế vuốt ve tấm lưng trơn mịn, tinh tế, thỉnh thoảng lại cố ý véo nhẹ vào eo nhỏ mẫn cảm của cô gái…

Theo động tác của Ninh Diệp, cả người cô bỗng chốc tê dại như bị điện giật. Trì Ngưng khó khăn vặn người như muốn thoát khỏi vuốt sói, có điều, sự ma sát qua lớp vải mỏng vô tình lại khiến người đàn ông bốc hỏa.

Hắn giữ hai tay cô lại, lật người đè cô xuống giường, hầu kết trượt vài cái, “Cho em cơ hội lấy lòng anh…”

“Đừng có mơ, em là liệt nữ, em sẽ không bao giờ khuất phục.”

Người đàn ông cười khanh khách, nụ cười vừa yêu nghiệt vừa cuốn hút, hắn bóp nhẹ hai bầu ngực mềm mại, thì thào, “Xin hỏi liệt nữ, mị lực của anh có đủ đánh gục em không?”

Trì Ngưng dở khóc dở cười. Trước mặt cô, Ninh Diệp càng ngày càng khó hiểu, tính cách càng ngày càng bỉ ổi, da mặt cũng càng ngày càng dày…

Liệu đây có còn là lão đại luôn lạnh lùng, xa cách trong mắt mọi người không?

“Thất thần cái gì, xem ra anh phải phạt em!”

8h sáng hôm sau.

Trời quang mây tạnh, ánh nắng len lỏi qua từng ngõ ngách của du thuyền, chậm rãi xua tan những giọt sương buốt giá.

Sau trận mây mưa đêm qua, Trì Ngưng mệt đến lử người. Cô ngủ say quắc không biết gì, hai mắt nhắm nghiền, làn da nhiễm thượng một màu hồng mê người.

Ninh Diệp để trần, hắn tóm lấy mắt cá chân của cô, dùng lực kéo mạnh một cái.

Trì Ngưng giật mình mở mắt, thấp thoáng thấy được thân hình cường tráng cùng với những múi cơ bắp săn chắc động đậy theo từng nhịp thở của người đàn ông. Cô mơ hồ quẫy chân rồi bi phẫn hét lên: “Ninh Diệp, anh lại lên cơn gì nữa, kì động dục chưa kết thúc hả?”

Vì động tác này nên tấm chăn trên người cô bị đạp tung ra, một mảng da thịt cứ thế lồ lộ trong không khí, rơi vào trong mắt người đàn ông. Nương theo đôi chân trơn bóng nhìn lên trên, ánh mắt Ninh Diệp có xu hướng tối lại. Hắn vươn cánh tay như gọng kìm của mình ra, ôm gọn cô vào lòng, ghé vào tai cô nói: “Sao em biết kì động dục của anh vẫn chưa kết thúc? Hay là bây giờ chúng ta làm trên trận nữa…”

Hơi thở nam tính nóng hổi phả vào mặt, Trì Ngưng đẩy hắn ra, quát khẽ: “Đầu óc anh chứa cái gì không biết? Làm nhiều như vậy, không sợ suy thận, kiệt sức mà chết à?”

Cô điểm nhẹ vào vết sẹo dài ngoẵng rõ nét trên vai hắn, trong lòng có chút hiếu kỳ.

Theo cô biết, Ninh Diệp là dòng máu chính thống của Ninh gia, việc hắn ngồi vào vị trí lão đại hẳn sẽ dễ dàng và ít gặp trở ngại chứ nhỉ?

Rốt cuộc vì lí do gì mà hắn lại có nhiều thương thế đến vậy. Vết sẹo do dao có, do súng cũng có, Trì Ngưng đếm sơ sơ cũng được tầm 5 vết…

“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Anh rất sẵn lòng.”

Trì Ngưng bất lực đỡ trán, cô không lưu tình cắn mạnh vào bàn tay hắn, sau đó làm mặt quỷ, nhanh như chớp chuồn vào nhà tắm.

Ninh Diệp nhìn những dấu răng nhỏ xinh rồi bật cười. Hắn mặc quần áo, đưa tay vén rèm, ánh sáng không chịu sự ngăn cách thuận thế lọt vào căn phòng.

Mùi cỏ ngai ngái bị gió lùa tới khiến người ta có cảm giác đang hòa mình vào thiên nhiên, thanh thoát, dễ chịu…

 

Đừng quên like 👍👍👍

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK