• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì Ngưng yếu ớt được Ninh Diệp đỡ ngồi thẳng dậy, đôi môi khô cong như hoa héo. Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, đoạn giương mắt quan sát khung cảnh bốn phía. Trên nóc căn hầm được gắn ba cái đèn huỳnh quang lớn, cô không hiểu tại sao một nơi khỉ ho cò gáy như này lại được trang bị những hệ thống đèn điện hiện đại? Kieran chắc chắn không tốt đến nỗi cung cấp ánh sáng miễn phí cho bọn họ… Vì vậy, chỉ có một khả năng…

Hít vào một hơi, cô lắc nhẹ tay Ninh Diệp, đè giọng xuống thật thấp: “Em nghĩ rằng… ở đây có camera giám sát…”

Lời của cô vừa ra, trong mắt người đàn ông liền lóe lên một tia lạnh lẽo. Ninh Diệp chầm chậm buông lỏng cô, đứng dậy kiểm tra mọi ngóc ngách. Quả nhiên, hắn đã tìm thấy một chiếc camera ẩn sâu trong tường đá, nếu không phải do hắn nhìn kĩ, chỉ sợ sẽ rất khó phát hiện.

Qua màn hình, Kieran cũng cảm nhận được khí thế chết chóc tỏa ra từ người Ninh Diệp. Có điều, trên mặt ông ta chẳng có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn cười vô cùng đắc chí. Nghĩ nghĩ, ông ta khiêu khích nói:

“Chúng mày hài lòng với sự sắp xếp của tao chứ?”

Câu nói của Kieran văng vẳng trong căn hầm, dội vào tai những người có mặt, khiến họ vừa kinh ngạc vừa tức tối.

Ninh Diệp thờ ơ nhìn vào camera, hắn lạnh lùng mở miệng, sâu trong đôi mắt đen đặc là những đốm lửa bập bùng: “Tốt nhất là ông nên cầu mong cho bọn tôi chết thật sự, bằng không, nếu để tôi toàn mạng bước ra ngoài, tôi sẽ trả lại cho ông gấp trăm gấp ngàn lần ngày hôm nay.”

Nói xong, hắn hướng họng súng đen ngòm vào chiếc camera, không chần chờ bóp cò.

Màn hình đen lại, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa. Kieran bỗng nảy sinh cảm giác hốt hoảng trước thái độ ngông cuồng của Ninh Diệp. Hai con ngươi ông ta híp lại đầy âm trầm, nghiến răng nghiến lợi: “Đã vậy, tao sẽ cho bọn mày đi đầu thai sớm…”

Vốn ông ta còn muốn chơi đùa với đám người này một chút, thế nhưng Ninh Diệp đã coi thường ông ta như vậy, đành phải cho hắn mở mang tầm mắt thôi.

Kieran gật đầu với tên thuộc hạ thân cận bên cạnh. Hắn ta nhận lệnh, ngón tay thao tác nhanh trên bàn phím, nhấn vào nút kích hoạt.

Trầm Hoan thân mật ôm lấy cánh tay ông ta, cười tươi, giọng hớn hở: “Chúc mừng kế hoạch của anh đã thành công!”

“Chúc mừng!” Kieran hưng phấn tiếp lời, nụ cười luôn ngự trị trên khóe môi. Cuối cùng, sự chờ đợi, toan tính bấy lâu nay của ông ta cũng sắp được đền đáp. Trời không phụ lòng người, ông ta thắng rồi, ông ta là vua của thế giới ngầm…

“Bố!”

Đột nhiên, âm thanh như sấm rền của Tinh Quân vang lên khiến Kieran giật thót. Ông ta không vui quay đầu trừng hắn, cau có nói: “Không có chuyện gì thì đừng có vào đây.”

“Tại sao bố không nói với con?!” Tinh Quân lạnh giọng chất vấn, hình ảnh Trì Ngưng bị sói cắn bỗng hiện lên trong đầu. Lúc nãy, hắn đã chứng kiến tất cả thông qua màn hình.

“Ta đã nói với con rồi, nhưng con không nghe, lúc đó còn mải mê đến Sicily tìm kiếm cái gì. Sao bây giờ lại trách ta?”

“Nhưng trước khi hành động bố cũng nên báo với con một tiếng!”

Kieran thấy biểu hiện của Tinh Quân đầy vẻ khác thường, ông ta ngờ vực lên tiếng, “Con kích động như vậy làm gì? Chẳng lẽ… con định phản bội ta?!”

Ánh mắt Tinh Quân lóe sáng, hắn lắc đầu phủ nhận: “Không có.”

Dứt lời, hắn xoay người chạy vượt qua mấy tên gác cửa, điên cuồng lao nhanh ra ngoài.

Kieran thấy vậy liền gầm lên giận dữ, “Mau, bắt nó lại! Không được để nó thoát!”

Ông ta bực bội đá bay cái ghế, nhất định không thể để một thằng nhóc phá hỏng toàn bộ kế hoạch của ông ta…

“Đã kích hoạt thành công chưa?” Kieran hồi hộp hỏi tên thuộc hạ.

“Đã kích hoạt, nhưng tiến độ rất chậm, hình như gặp trục trặc rồi.”

“Cái gì?!” Gân xanh trên trán Kieran nổi cộm, trong lòng nóng như nung như đốt, “Sao chuyện này có thể, cậu đã nói là không có vấn đề gì mà?!”

Tên thuộc hạ khó xử, “Smith tiên sinh, đây là loại bom công nghệ mới, tôi không nắm chắc được…”

Kieran điên tiết nhưng chẳng thể làm gì, ông ta ngồi phịch xuống ghế, sốt sắng chờ đợi thanh truyền tải nhích lên từng chút từng chút. Rõ ràng trước đó ông ta đã cho thử nghiệm rồi, mọi thứ đều rất bình thường, hoàn toàn không có vấn đề gì… Sao bây giờ lại phát sinh trục trặc?

Mĩ Lệ sau khi đi kiểm tra về, nét mặt liền trở nên nghiêm trọng. Cô ta nhìn Ninh Diệp rồi chậm rãi cất lời: “Lão đại, cửa ra vào mà lúc nãy chúng ta đi đã bị chặn lại bằng một cánh cửa sắt. Trong vòng mười mét quanh đây, thuộc hạ không phát hiện bất cứ thứ gì khả nghi.”

Nghe vậy, Ninh Diệp trầm mặc trong phút chốc, hắn lạnh nhạt hỏi Hàn Thiết: “Chú có liên lạc được ra bên ngoài không?”

“Trước mắt thuộc hạ chưa dám chắc, bởi vì tín hiệu ở đây rất chập chờn, khả năng là sẽ bị nhiễu sóng.” Hàn Thiết chán nản lắc đầu.

Tình hình phía Địch Lung cũng không khác Ninh Diệp là bao, hai bên đều tệ hại như nhau.

“Ninh Diệp…”

Trì Ngưng im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, giọng khản đặc: “Anh còn nhớ những dữ liệu về công nghệ vũ khí mới trong chiếc USB kia không?”

Thấy Ninh Diệp gật đầu, cô lại tiếp: “Em đoán rằng nó là của Smith tiên sinh, và ông ta sẽ dùng loại vũ khí này để đối phó với chúng ta.”

Trên đời không có gì là ngẫu nhiên. Mới đầu Trì Ngưng không đoán được người thả chiếc USB vào túi áo của cô là ai, nhưng khi liên hệ với chuyện Smith tiên sinh nhốt bọn họ ở đây, cô chắc chắn rằng người đó chính là người của gia tộc Smith, mà Tuệ Lâm và Tuệ Nhã là hai người đáng nghi nhất. Với thân phận con nuôi, hai người đó có khả năng đánh cắp những thông tin cơ mật, cũng có khả năng biết đến sự tồn tại của kế hoạch này…

Nếu thật sự là một trong hai người họ thì cô vẫn không thể lý giải được vì sao họ lại chịu tiết lộ manh mối này cho cô, chính xác hơn là cho Ninh gia…

Càng nghĩ càng thêm rối rắm, Trì Ngưng cố rũ bỏ những suy nghĩ thừa thãi trong đầu, ngước mắt nhìn Ninh Diệp. Việc cấp bách tại thời điểm này là phải tìm cách để thoát khỏi căn hầm.

Sắc mặt Ninh Diệp khó coi, hắn mạnh mẽ bế bổng cô lên, đoạn bình tĩnh phân phó: “Hàn Thiết, Mĩ Lệ, thu thập những đồ đạc cần thiết, chúng ta đi.”

Trì Ngưng nhíu mày, cô nhìn qua đám người Địch Lung vẫn án binh bất động, liền cất giọng ngăn cản: “Ninh Diệp, hiện tại chúng ta không thể hành động một mình? Anh đang định làm gì?”

Ninh Diệp hiểu rõ ý đồ của cô, đôi môi mỏng nhếch lên kiêu ngạo: “Ý em là muốn anh hợp tác với Địch gia?”

Điều này là không thể, hợp tác với kẻ địch, xưa nay Ninh gia chưa từng có tiền lệ. Ai biết được rằng đối phương có đâm một dao sau lưng hắn không chứ? Chuyện này nghe còn nực cười hơn cả chuyện cười nữa!

Hiển nhiên, Địch Lung thuộc cùng một loại người với Ninh Diệp, nên hai người có chung một ý nghĩ. Cả hai đều nghi kỵ, không tin tưởng lẫn nhau. Sự cảnh giác của họ với đối phương là quá cao, cho nên, nếu không tạm thời buông bỏ thì sẽ không bao giờ có cơ hội hợp tác.

“Phải, ý em chính là như vậy! Trước cái chết, mọi thứ đều chỉ là gió thoảng mây bay. Một khi tất cả chúng ta chôn thân tại nơi này, hắc đạo nhất định sẽ loạn. Nghe em, mọi ân oán tình thù hãy cứ vứt sang một bên, em tin rằng anh không hề muốn cơ ngơi mà mình vất vả gây dựng sẽ bị người ta thẳng tay đánh chiếm…” Trì Ngưng cho hắn một lời khẳng định, đồng thời cũng đang thuyết phục hắn.

Đối diện với ánh mắt kiên cường của cô, Ninh Diệp thoáng trầm ngâm. Qua vài giây, hắn điềm nhiên hỏi Địch Lung: “Hợp tác, anh nghĩ thế nào?”

Cặp mắt màu nâu của Địch Lung co lại, hắn không ngờ Ninh Diệp lại dễ thỏa hiệp đến vậy. Khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, hắn sảng khoái đáp lời, “Được thôi, hợp tác!”

Dù sao bây giờ Ninh Diệp cũng đang chiếm thế thượng phong, quan trọng hơn, hắn biết hành động riêng rẽ là một quyết định cực kì thiếu sáng suốt. Nếu đối phương đã mở lời, vậy thì hắn cứ thuận nước đẩy thuyền. Kẻ thù của kẻ thù là bạn, sống sót đã rồi tính sau! Hắn… còn muốn gặp lại người con gái mình nhớ thương nữa, không thể cứ thế chết đi được.

Ninh Diệp và Địch Lung đã lăn lộn nhiều năm, mặc dù bản tính của họ đều ngông cuồng, ngạo mạn và khát máu nhưng thực chất, họ không phải loại người cứng nhắc, không biết co biết giãn. Chỉ cần việc gì có lợi, họ sẽ cân nhắc trước sau mà hành động… Tương tự như việc hợp tác hiếm hoi lần này…

Thần sắc Trì Ngưng hiện rõ vẻ phấn khích, cô chỉ tay ra bên ngoài, nói: “Tất cả các cửa đều đã bị chặn, chúng ta chỉ có thể đi theo con đường này.”

Trước đó, cô đã trao đổi qua loa với Địch Lung, cho nên cũng nắm bắt được đại khái tình hình.

Sau khi đã thống nhất ý kiến, đoàn người nối đuôi nhau đi tiếp, người nào người nấy cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ, chỉ sợ sẽ gặp phải mấy thứ nguy hiểm như bầy sói xám kia…

 

🥀👍👍

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK