Trong nhà kho không quá sạch sẽ nhưng cũng tương đối gọn gàng, ánh mặt trời chiếu xuống nền xi măng trắng lóa nhức mắt. Xung quanh chỗ nào cũng có người đứng, bọn thuộc hạ đi theo Ninh Diệp không nói nửa lời, tự động tản sang hai bên…
Ông Thanh bước thấp bước cao chạy theo, nhiệt tình chỉ vào một cái ghế gỗ. “Ninh lão đại, điều kiện ở đây khá sơ sài, mong anh ngồi tạm ạ!”
Ninh Diệp vắt chéo chân, lúc này mới bình tĩnh cất giọng: “Nói đi, có chuyện gì mà cần gặp tôi gấp vậy?”
Ông Thanh vuốt trán, không kìm được tiếng thở dài, “Tôi đã theo lời anh từ chối Smith tiên sinh, nhưng ông ta không chịu bỏ qua, sống chết muốn ép tôi vào đường cùng. Hàng của tôi xuất sang Thái Lan nhưng giữa đường bị cướp mất, mà khách hàng lần này rất quan trọng, cho nên tôi mới mạo hiểm từ Hoa Hạ sang đây, sau đó không xử lý được mới phải làm phiền anh… Mấy tên đàn em của tôi… thực ra đã chết dưới tay của ông ta rồi.”
Mi mắt Ninh Diệp hơi rủ xuống, hắn nói, “Không cần lo, tôi sẽ cử thêm người đến chỗ ông. Còn về tổn thất ông phải chịu, muốn bao nhiêu thì cứ nói…”
“Lão đại trả bao nhiêu thì tôi lấy bấy nhiêu, tôi nào dám trả giá!”
Ông Thanh thụ sủng nhược kinh, mặc dù trong lòng rất muốn nhưng ngoài miệng lại đây đẩy từ chối.
Ông ta thầm thấy may mắn vì năm xưa đã không đối xử tệ bạc với Ninh Diệp, thậm chí còn khoản đãi hắn rất nhiều… Có nằm mơ ông cũng không dám nghĩ, người mà ông từng coi là một thằng oắt con để sai bảo lại là lão đại đứng đầu một gia tộc Âu Mỹ nổi danh hắc đạo.
Đáy mắt Trì Ngưng hiện lên tia thích thú, ông Thanh này bình thường luôn cao ngạo, trước mặt Ninh Diệp lại phải khom lưng uốn gối… Không biết lão có tức không nhỉ?
Cô đoán là không, mà nếu có tức thì ông ta cũng chỉ có thể nhịn. Cho mười lá gan ông ta cũng chẳng dám thể hiện thái độ thật ra.
Ninh Diệp vuốt ngón tay, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, “Không cần khách sáo, tôi không phải loại người ăn cháo đá bát, ít nhiều gì cũng từng mang ơn ông, việc nên làm tôi sẽ làm.”
Trì Ngưng ngạc nhiên, cô âm thầm trừng mắt lườm Ninh Diệp. Thì ra trong khoảng thời gian sống với cô, hắn đã qua lại với xã hội đen Hoa Hạ… Phải chăng đây chính là lí do hắn thường xuyên về muộn vào mỗi tối?
“Đường Tiêu!” Ninh Diệp lạnh nhạt nói, “Chú giải quyết nốt với ông Thanh.”
“Vâng, thưa lão đại.”
Đường Tiêu đưa mắt nhìn Hàn Thiết rồi tiến về phía ông Thanh. Qua lời lão đại nói, hai người đại khái đã hiểu vì sao lúc nãy hắn lại mở miệng chào ông ta…
Không gian nhất thời lâm vào tĩnh lặng, Đường Tiêu ghi chi phiếu cho ông Thanh, sau đó hạ giọng, ngấm ngầm mang theo uy hiếp: “Mọi việc về Smith tiên sinh ông không cần lo lắng, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình. Trốn dưới đôi cánh của Ninh gia, Smith tiên sinh chẳng thể làm gì ông. Bên nào lợi bên nào hại, không cần tôi nhắc ông cũng biết chứ?”
Ông Thanh nghe xong toát mồ hôi hột, giờ phút này tờ chi phiếu trên tay chẳng khác nào một củ khoai lang nóng bỏng, ông chỉ muốn vứt quách đi cho đỡ sợ. Có điều, ông ta cũng nhận thức được tình hình hiện tại của Hội Tam Hoàng, trước đó ông đã chọc giận gia tộc Smith, vì vậy không thể chọc giận thêm Ninh gia nữa…
Ông ta có nghe giang hồ đồn đại về lịch sử của Ninh gia, đặc biệt là giai đoạn người đứng đầu của họ quay về sau 2 năm vắng bóng. Những băng đẳng từng động chạm đến Ninh gia, gần như đều bị thanh trừng sạch sẽ, thế giới ngầm bỗng chốc lại có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Con dã thú ngủ đông một thời gian, cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi…
Ông Thanh suy đi nghĩ lại vài lần, cảm thấy ngoài những mối nguy cần gánh ra thì cũng có rất nhiều lợi ích đi kèm. Có Ninh gia chống lưng, để xem sau này còn ai dám tranh giành địa bàn với ông ta, cướp người của ông ta…
Bên ngoài vọng lại tiếng bước chân hỗn loạn, loáng thoáng còn nghe cả tiếng chửi bậy ầm ĩ.
Một tên đàn em của ông Thanh vọt vào với tốc độ ánh sáng, vội đến nỗi nói năng lộn xộn: “Ông Thanh, xảy… xảy ra chuyện không hay…”
Ông Thanh nhíu mày nhìn đăm đăm vào cánh tay chảy máu của tên đàn em, “Nói rõ ràng xem nào!”
“Gamba dẫn người đến, hắn không nói lời nào liền đả thương người của chúng ta.”
Tên đàn em vừa dứt lời, một tốp người rầm rập xông vào và vây kín nơi này. Trì Ngưng nhướn mắt nhìn xem, dẫn đầu là một người đàn ông là lượt khí chất, tóc vuốt keo thẳng đứng, khoác một chiếc áo da đen bóng, đoán chừng là ông trùm thao túng hàng trăm tên đằng sau.
Sắc mặt ông Thanh đại biến, Gamba dẫn theo nhiều người như vậy là muốn chiến tới cùng sao?
“Gamba, tôi và cậu “nước sông không phạm nước giếng”, cậu như này là có ý gì?” Ông Thanh vừa nói vừa tiến lên một bước.
Gamba rút điếu thuốc lá trong miệng ra, chậm rãi phả làn khói trắng vào không khí, cười cợt nhả: “Đừng quên nhanh vậy, ông còn đang nợ người của tôi một lô hàng đấy!”
Ông Thanh trầm tư, “Tôi đã bảo Sathirt thư thả cho tôi vài ngày để xoay sở mà, hắn lại nói gì với cậu?”
“Thư thả cái rắm, ông là có ý định quỵt tiền xong trốn về nước. Gamba này không ngu, tôi ở cái đất chùa Vàng hô mưa gọi gió, chút mánh khóe của ông tôi còn lạ gì… Sathirt dễ bị lừa nhưng anh của nó thì không.”
Nhờ ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, Trì Ngưng thấy được gương mặt của Gamba có sự pha trộn giữa dòng máu Hoa và Thái. Hắn là con lai hả? Nói tiếng Trung cũng khá thông thạo…
Ông Thanh gấp gáp, đáy mắt xẹt qua sự quẫn bách, “Gamba, cậu bình tĩnh đi! Nói về chữ tín, khắp giới xã hội đen Hoa Hạ ông Thanh đứng thứ nhì thì không ai dám nhận thứ nhất đâu.”
Gamba nâng cây gậy sắt đập mạnh vào chiếc thùng phi bên cạnh, vẻ mặt vênh váo coi trời bằng vung, “Tôi đếch cần biết, hôm nay ông đây hạ quyết tâm phải sống mái với Hội Tam Hoàng một phen.”
Chân tay ông Thanh run lẩy bẩy, hiện tại chỗ ông ta không có nhiều người, nếu xảy ra tranh chấp thật thì tổn thất sẽ rất lớn. Có toàn mạng mà quay về nước không ông ta còn không chắc…
“Ông Thanh…”
Đúng lúc này, một âm thanh trầm khàn bất chợt vang lên. Ông Thanh ngoảnh mặt sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt sắc bén của Ninh Diệp, bàn chân vô thức lùi về sau.
Phải rồi, có Ninh Diệp ở đây, ông ta còn lo gì chứ?
Nghĩ vậy, ông Thanh nhanh chóng xốc lại tinh thần, gật đầu phó thác mọi việc cho Ninh Diệp.
💋👍👍👍👍👍👍💋