Đêm khuya, trong du thuyền.
Trì Ngưng ngồi trên giường để mặc Ninh Diệp lau tóc cho. Cô mím môi không nói gì, ánh mắt trong suốt nhìn ra đằng xa.
Mặt sông lấp lóa ánh trăng, những mái nhà cao vút như những con quái vật ngủ say trong bóng tối. Vài con đom đóm bay qua đậu vào cửa sổ, thỉnh thoảng lại phát ra ánh sáng lập lòe trông thật thích mắt…
Giữa khoảng không tĩnh mịch, một giọng nói trầm đều vang lên: “Bắt đầu từ ngày mai em phải chăm chỉ luyện võ để nâng cao thân thủ. Anh không cho phép tình huống vừa rồi phát sinh thêm lần nào nữa.”
Ninh Diệp hít thở không thông, trái tim đầy đau đớn. Giờ phút này trong đầu hắn không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng nguy hiểm vừa mới xảy ra. Lưỡi dao của kẻ khác kề vào họng cô, gương mặt cô chết lặng… Chỉ cần hắn chậm trễ một giây, không, một khắc thôi, thứ mà hắn thấy sẽ là máu của cô!
Trì Ngưng cảm nhận được sự nặng nề trong lời nói của Ninh Diệp, cũng biết được hắn đang quan tâm cô nên cảm thấy rất ấm áp. Cô xoay mặt lại đối diện với hắn, mỉm cười: “Nghe anh hết…”
Ninh Diệp nhìn sâu vào trong mắt cô, môi cong lên lộ ra vẻ vừa ý. Chợt, hắn không nói không rằng hôn lên môi cô, bàn tay rắn rỏi luồn vào sau gáy, đưa lưỡi khuấy đảo khoang miệng thơm mát của cô gái…
Trì Ngưng bị hôn đến tê dại, cô thở hổn hển, đoạn ném cho hắn một cái nhìn sắc đá, hừ lạnh. “Nhẹ nhàng thôi không được à? Đau chết người ta…”
“Đau chỗ nào?” Nghe cô nói vậy, người đàn ông liền cau mày hỏi.
“Chỗ nào cũng đau…” Trì Ngưng làm bộ đáng thương, khóe mắt ướt đẫm, chỉ thiếu điều chưa kêu toáng lên thôi.
Nhìn vết bầm tím hiện rõ trên cùi chỏ cô gái, thần sắc Ninh Diệp trầm xuống, đáy mắt nhất thời vương vấn khí lạnh. Hắn nghiêng người lấy lọ dầu cao trong tủ ra, giữ lấy tay cô rồi xoa bóp nhẹ nhàng. “Đau thì phải nói.”
Những ngón tay thon dài mơn man trên làn da trắng nõn. Ninh Diệp làm thật cẩn thận, lực đạo còn rất nhẹ, chỉ sợ động mạnh một cái là cánh tay này của cô đi tong.
Trì Ngưng ngả người về sau, hai mắt khép hờ tận hưởng sự chu đáo của người đàn ông. Nhờ ánh đèn mờ ảo, cô thấp thoáng thấy được cánh môi của hắn đang mím lại thành một đường chỉ mảnh, từng đường nét trên khuôn mặt đẹp đẽ như tạc tượng, sâu trong cái mạnh mẽ còn ẩn chứa cả “đại dương” dịu dàng…
Trong phút chốc, Trì Ngưng có ảo giác như quay lại những ngày tháng bình yên trong căn nhà cấp 4 bên Hoa Hạ.
Mỗi khi cô bị thương, Ninh Diệp sẽ lo lắng cho cô, sẽ đau lòng cho cô. Hắn vừa bôi thuốc vừa trách mắng cô vì tội cẩu thả, sau đó lại như một người cha dặn dò cô đủ điều…
Mỗi khi cô ốm, Ninh Diệp sẽ thức trắng đêm để chăm sóc cho cô, dỗ ngọt cô uống thuốc…
Mỗi khi trời đổ mưa to, Ninh Diệp sẽ chờ cô ở trạm xe buýt, hắn sẽ che ô cho cô, giúp cô chắn những giọt nước lạnh lẽo…
Cuộc sống của cô lúc đó, quá nửa thời gian đều có sự xuất hiện của hắn, dường như chưa bao giờ vắng bóng…
Hai năm trôi qua, ngày mà Ninh Diệp rời đi cô những tưởng hắn đã bước ra khỏi cuộc sống của cô. Nhưng không, chia xa chưa được bao lâu hai người đã gặp lại.
Phải chăng đó chính là duyên phận? Phải chăng ông Tơ bà Nguyệt đã bị tình cảm sâu đậm, khó phai giữa hai người làm cho cảm động nên mới dùng sợi chỉ hồng kéo họ trở về bên nhau?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Trì Ngưng không kiềm được liền cong lên. Ai bảo người đàn ông này lạnh lùng, tàn nhẫn, không biết dịu dàng là gì? Chí ít trước mặt cô, hắn chưa từng tỏ ra như vậy…
Trong tâm trí cô, Ninh Diệp bây giờ vĩnh viễn là Ninh Diệp của 2 năm trước, hắn luôn dùng vẻ ôn nhu, ấm áp để đối mặt với cô.
“Diệp, em đói rồi.”
Trì Ngưng mè nheo sà vào lòng hắn, cô cúi đầu nhằm che đi khóe mắt đỏ hoe.
Bàn tay to lớn chuyển lên xoa đầu cô, Ninh Diệp gật gù nói: “Đợi anh đi lấy đồ ăn!”
“Nhanh lên nhé!”
Trì Ngưng cười toe nhìn hắn. Đợi đến khi người đàn ông đã ra khỏi phòng, cô liền mở điện thoại lên, nhanh nhẹn bấm gọi một dãy số.
Ước chừng mười giây sau, loa điện thoại truyền ra một giọng nói trầm thấp: “Hội trưởng…”
“Lâm Lệ, trong vòng một tuần anh bắt buộc phải đá đít Lê Á Minh ra khỏi chức Phó hội trưởng cho tôi. Tìm một người khác thay vào vị trí đó, nếu thấy cần thiết thì có thể tổ chức tiệc rượu, có điều tôi sẽ không tham gia nữa. Tiền anh không phải lo, thiếu thì báo cho tôi.”
Lâm Lệ đứng trên ban công, lặng lẽ buông ra một tiếng thở dài. Trong lòng gã tự hỏi rốt cuộc Lê Á Minh đã làm gì chọc giận đến vị tổ tông này rồi…
Vốn gã còn muốn giúp Lê Á Minh nói vài lời tốt đẹp trước mặt Hội trưởng, nhưng xem ra ý định này còn chưa kịp nảy mầm thì đã chết yểu.
Có một điều Lâm Lệ không hiểu, đó là vì sao Hội Arianne nhất định phải có Phó hội trưởng? Chẳng lẽ điều này là để che mắt người ngoài, để họ nghĩ rằng thế lực của Arianne đang bành trướng? Từ đó kiếm về nhiều mối làm ăn hơn, mở rộng danh tiếng và địa vị?
Nếu Trì Ngưng mà biết suy nghĩ lúc này của Lâm Lệ thì chắc chắn cô sẽ ôm bụng cười nắc nẻ. Việc Hội Arianne cần có một Phó hội trưởng hoàn toàn là do cô lười và cần một người thay cô ra mặt xử lý mọi hoạt động của quỹ từ thiện.
Trước nay tiêu chỉ sống của cô đều rất đơn giản, lấy đâu ra lắm âm mưu như vậy…
“Cô…” Lâm Lệ chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một loạt tạp âm cùng với câu nói có phần vội vã của Trì Ngưng truyền tới: “Hoàn thành càng nhanh càng tốt, tôi cúp đây!”
Trì Ngưng nhét điện thoại vào túi đồ rồi lật đật ngồi xếp bằng trên giường. Ngẩng mặt lên, cô đã khôi phục lại vẻ tự nhiên vốn có, chớp mắt nói: “Ninh Diệp, sao anh lại mang bánh ngọt về? Em muốn ăn thịt, ăn đồ mặn cơ…”
“Lắm chuyện!” Ninh Diệp nhíu mày liếc cô, “Trì tiểu thư, em thật là khó chiều.”
Trì Ngưng xụ mặt không vui, “Thực ra ban đầu em cực kì ghét mấy cái thứ ngọt ngấy như bánh kem…”
“Nhưng tại sao em vẫn ăn?”
Ninh Diệp đặt chiếc bánh socola xuống. Hắn nhớ rõ ràng là cô rất thích ăn đồ ngọt, nhất là tiramisu…
Trì Ngưng cười tươi như hoa: “Tại vì anh thích nên em mới ăn!”
“Thực ra anh cũng không thích đồ ngọt…”
Ninh Diệp vừa dứt lời, hai người liền phá lên cười, đồng thanh nói: “Chúng ta đều không thích đồ ngọt!”
Hóa ra bọn họ đã hiểu lầm sở thích của đối phương. Nhưng từ sự hiểu lầm này, mỗi người lại nhìn thấy sự hi sinh âm thầm của nhau…
Thật đẹp làm sao! Vì người mình yêu, ta có thể sẵn sàng thay đổi sở thích, khẩu vị, thậm chí là tính cách.
👍👍👍👍👍👍