• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong cơn mơ màng, Trì Ngưng có cảm giác cổ mình đột nhiên nhói lên, loáng thoáng còn nghe thấy cả giọng nói của một người đàn ông…

“Này, rốt cuộc kế hoạch của Smith tiên sinh có ổn không? Nếu ngày hôm nay không thể tiêu diệt được Địch gia và Ninh gia, chúng ta sẽ chết chắc!”

Trầm Hoan gấp rút bơm thứ chất lỏng màu vàng vào người Trì Ngưng. Xong xuôi, bà ta liền cất bước ra ngoài, không nhanh không chậm nói: “Cậu đang nghi ngờ năng lực của Smith tiên sinh?”

Trần Tùng bối rối, hắn ta lắc đầu như trống bỏi: “Tôi làm sao dám chứ…”

“Mọi sự đã có sắp đặt, cậu không cần phải lo.” Trầm Hoan thản nhiên nói, trong mắt ánh lên sự toan tính. Bà ta xoay nhẹ hòn đá nằm dưới tán cây, tức thì một cánh cửa sắt liền hạ xuống, che lấp toàn bộ lối đi.

Một lát sau, Trì Ngưng cố mở to đôi mắt nặng nề, cả người cô mềm nhũn, vô lực tựa vào vách tường lạnh lẽo. Hít thở một chút, lúc này cô mới đưa mắt quan sát xung quanh. Ánh sáng rất yếu ớt, cô hoàn toàn không nhìn rõ thứ gì, chỉ mơ hồ biết rằng đây là một không gian kín mít.

Đại não bỗng dội lên từng trận đau đớn, kí ức lần lượt tái hiện. Buổi tối, cô tới quán cà phê gặp đối tác, sau đó bị ông ta xịt thuốc mê, khi tỉnh lại thì đã ở cái nơi quỷ quái này…

“Smith tiên sinh…”

Ánh mắt Trì Ngưng lóe lên tia sáng, phải rồi, cuộc đối thoại ban nãy cô đã nghe không sót một từ. Ngẫm lại, cô không ngờ kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện lại là Kieran Smith, bao gồm việc bắt cô đến đây và dẫn dụ hai nhà Ninh gia lẫn Địch gia tới… tất cả đều là kế hoạch của ông ta.

Nếu muốn thôn tính cả hai gia tộc thì Kieran sẽ làm mọi cách cho họ tập trung cùng một nơi, sau đó hủy diệt toàn bộ. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết, một khi kế hoạch này thành công thì đồng nghĩa với việc Kieran sẽ mất đi hai đối thủ mạnh nhất, ông ta sẽ trở thành bá chủ của hắc đạo. Vì vậy cho nên, cô chính là mồi nhử của Ninh Diệp, với tích cách của hắn, dù biết là có bẫy, hắn cũng nhất định đi tìm cô… Còn về phía Địch Lung, qua ngữ khí của người đàn ông kia, cô không thể nào đoán được anh ta đã vào đây chưa?

Sắc mặt Trì Ngưng đầy vẻ đăm chiêu, cô thử cử động tứ chi, thấy không còn đau nữa thì mới chậm rãi bò dậy, mò mẫm trong bóng tối. Thay vì ngồi im chờ chết, chi bằng cô cứ thăm dò tình hình trước đã.

Cô cố gắng nhích từng bước một, chỉ sợ sẽ vô tình giẫm phải thứ gì bẩn thỉu. Cô thử đi về bốn hướng khác nhau, nhưng lần nào cũng chạm phải vách tường cứng cáp, chẳng mảy may phác giác điều gì khác thường…

Thâm tâm Trì Ngưng chùng xuống, cô mím môi thật chặt, đoạn tiếp tục di chuyển. Bỗng nhiên, bước chân của cô khựng lại, mùi hoen gỉ của sắt bay qua chóp mũi. Cô không kìm được liền nhếch miệng cười, dựa vào giác quan nhạy bén mà đi nhanh về hướng cô cho là chính xác.

Trì Ngưng áp mũi lên thứ hoen gỉ, khịt mũi ngửi, lòng bàn tay vì lần sờ quá nhiều mà trở nên trầy xước. Nếu cô đoán không lầm, đây có thể là một cánh cửa cũ nát. Sức của cô, muốn đạp đổ nó chắc không thành vấn đề.

Nghĩ vậy, cô bèn lùi ra xa, hai chân trước sau cân bằng. Thế nhưng, vào lúc cô chuẩn bị lao lên thì bất chợt có một nguồn sáng lập lòe rọi qua, cùng với đó là tiếng nói trầm trầm…

“Lão đại, phía trước có một cánh cửa.”

Lão đại? Đây có phải là Ninh Diệp?

Trì Ngưng chưa kịp mừng thầm, lại nghe bên kia tiếp, “Phá.”

Không phải giọng của Ninh Diệp, chẳng lẽ là… Địch Lung?

Đồng tử Trì Ngưng phóng rộng trong giây lát, không biết nên vui hay nên buồn. Tuy nhiên, cô không có thời gian nghĩ nhiều, chủ động đập mạnh vào cửa nhằm tạo ra âm thanh lớn, sau đó cao giọng nói: “Địch Lung, trong này có người.”

Nếu để hắn đột ngột phá cửa xông vào đây, không biết chừng cô sẽ mất mạng, cứ khai báo trước là tốt nhất.

Địch Lung nhíu mày, hắn đứng trước cửa, cảnh giác hỏi: “Cô là ai?!”

Trì Ngưng chép miệng: “Yên tâm, tôi không có bản lĩnh làm gì anh.”

“Tốt nhất là vậy!” Địch Lung trầm mặt, ra lệnh cho thuộc hạ phá cửa.

Bấy giờ, Thượng Quan Vệ nín thở nép sát vào tường, tay anh ta cầm súng, sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào.

“Uỳnh!”

Rất nhanh, dưới sức mạnh của hai người đàn ông lực lưỡng, cánh cửa liền bung ra khỏi tường rồi đổ sập xuống đất, khói bụi bốc lên mù mịt.

Trì Ngưng ho sặc sụa một phen, ánh sáng mãnh liệt đột ngột chiếu tới khiến cô không mở nổi mắt, bất đắc dĩ phải lấy tay che đi.

Cô gắt gỏng thành lời, “Đừng soi nữa!”

Khóe môi Địch Lung cong lên thích thú, hắn hạ thấp đèn pin xuống, tươi cười: “Là cô?!”

Mặc dù bộ dạng hiện tại của Trì Ngưng có chút nhếch nhác nhưng ánh mắt của Địch Lung rất tinh tường. Người phụ nữ này chắc chắn là người phụ nữ của Ninh Diệp, không sai.

“Là tôi!”

Trì Ngưng không hề chối cãi, cô khoanh hai tay trước ngực, cằm hơi hất lên. Mặc dù khí thế của người đàn ông này có thể khiến người khác không rét mà run, nhưng cô lại chẳng sợ: “Để tôi đoán nhé, các người… đang bị nhốt ở đây.”

Hai đầu lông mày của Địch Lung chau lại như có điều suy nghĩ, hắn trầm giọng mở miệng: “Ninh Diệp không ở bên cô?”

“Ừm…” Thần sắc Trì Ngưng toát lên vẻ lạnh nhạt, cô gật đầu, giọng cực kì nghiêm túc: “Nếu muốn sống sót, chúng ta bắt buộc phải ra khỏi nơi này…”

Một tên thuộc hạ của Địch Lung bỗng cắt ngang lời cô, thờ ơ nói: “Cô thì làm được gì? Đưa cô theo chỉ tổ vướng chân vướng tay…”

“Hiện tại, không phải tôi cầu các người giúp đỡ mà là chúng ta cùng giúp đỡ nhau.”

Trì Ngưng không tức giận, cô bình thản nhìn thẳng vào mắt Địch Lung, “Anh có biết rằng một thế lực khác đang nhăm nhe cả Ninh gia lẫn Địch gia không?”

Địch Lung trầm ngâm, chắc chắn không phải Trần Tùng hay Trầm Hoan. Thế lực đó… chỉ có thể là kẻ đứng sau sai khiến hai người họ mà thôi.

Chung quanh một mảng bóng tối, không gian lặng ngắt như tờ.

Thấy Địch Lung không trả lời, cô lại tiếp: “Những việc xảy ra hôm nay đều đã được lên kế hoạch từ trước, tôi là bị bắt cóc đến đây!”

Trì Ngưng dừng, không cần cô nói thêm, người thông minh như Địch Lung ắt sẽ hiểu rõ. Chỉ cần có thể liên hệ với Ninh Diệp, nhắc nhở hắn đây là một cái bẫy, cơ hội sống của bọn họ sẽ càng được nâng cao… Nhưng cô biết chuyện này không có khả năng, cho nên trước mắt, bọn họ phải tìm đường sống, thoát khỏi cái nơi thâm sơn cùng cốc này. Ở đây lâu, bọn họ không chết vì đói thì cũng chết vì thiếu oxy.

Đáy mắt Địch Lung xẹt qua tia tàn bạo, hơi đỏ ngầu. Đối diện với vẻ mặt kiên định của Trì Ngưng, hắn nở nụ cười ngạo mạn, nói: “Ninh Diệp xưa nay vốn là người ngông cuồng, không biết khi hắn chứng kiến người phụ nữ của mình đề xuất hợp tác với đối thủ, hắn sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?”

“Đó không phải là vấn đề quan trọng, trước cái chết, mọi thể diện hay quy tắc đều chỉ là viển vông. Ngay cả tính mạng cũng không bảo vệ được, những thứ đó còn có nghĩa lý gì?”

Trì Ngưng không yếu thế đáp trả ngay lập tức, chỉ bằng một câu đã gần như áp đảo người đàn ông.

Địch Lung sờ mũi, trên môi treo nụ cười tán thưởng. Một người từng vào sinh ra tử nhiều lần như hắn nghiễm nhiên hiểu mạng sống quý giá cỡ nào, chỉ là bị một cô gái lớn mật dạy bảo, hắn có chút không thích nghi kịp.

“Thượng Quan Vệ!”

Thấy lão đại đã lên tiếng, Thượng Quan Vệ liền dẫn người chạy vào trong. Hắn kiểm tra một lượt, phát hiện cánh cửa sắt giống hệt với cái bên kia, chán nản lắc đầu một cái.

“Lão đại, cửa này có thể chống đạn, chúng ta không phá được.”

Trì Ngưng nhíu mày, cô thu hồi tầm mắt, cũng không có gì bất ngờ lắm. Kieran đã mất công dẫn dụ bọn họ vào đây, chắc chắn sẽ không để lại lối ra.

“Đừng phí thời gian ở đây nữa, chúng ta phải tiến sâu vào trong.”

Cô lãnh đạm cất giọng, đôi chân thon dài đã bắt đầu di chuyển.

Thông đạo vừa nhỏ vừa hẹp, chỗ thì có đèn chỗ lại không. Đám Địch Lung chỉ có mỗi hai cây đèn pin, chỉ khi nào cần thiết bọn họ mới dám dùng.

Sau khi đi một quãng đường dài, bọn họ không hề gặp được một thông đạo nào nữa. Trên mặt mỗi người đều hiện lên sự nôn nóng, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay.

Địch Lung phất tay ý bảo mọi người dừng lại, Trì Ngưng ngồi xuống nghỉ một chút. Không hiểu sao hôm nay thể lực cô rất yếu, mới vận động chưa lâu đã cảm thấy rã rời, đến thở cũng khó khăn.

Địch Lung nhìn qua cô, thấy sắc mặt cô trắng bệch như xác chết, hắn liền cau mày hỏi: “Cô sao vậy?”

“Tôi không sao, có lẽ là mệt.” Trì Ngưng thều thào.

“Không phải Jam rất mạnh mẽ cũng rất tài giỏi à? Sao lại yếu đuối không đúng lúc thế này?”

“Câm miệng!”

Trì Ngưng cáu kỉnh quát, hễ nghe đến cái tên này là cô lại nhớ đến vụ rửa tiền đáng ghét kia.

“Thù của tôi với anh vẫn chưa xong đâu.”

“Thù?” Địch Lung cười khó hiểu.

Đôi mắt Trì Ngưng lóe lên tia sắc bén, “Chính công ty của anh đã gài tôi rửa tiền còn gì? Hay anh định nói là anh không biết?”

Địch Lung nhướn mày, càng chắc mẩm suy nghĩ trong lòng. Người phụ nữ này đích thị là đã hiểu nhầm, có điều, hắn không tốt đến nỗi giải thích với cô…

Trì Ngưng xốc lại tinh thần, cô còn chưa sống đủ, cô thực sự không muốn chết ở đây. Khóe mắt đột nhiên liếc thấy một tia sáng, cô lân la lại gần, đám Địch Lung cũng tức tốc đuổi theo.

Địch Lung còn chưa kịp mắng mỏ thì đã nghe cô gọi: “Diệp, là anh phải không?”

Trái tim Trì Ngưng nảy lên dữ dội, tai cô rất thính, một tiếng kêu nhỏ vừa rồi không lọt khỏi tai cô, mà tiếng kêu đó dường như rất giống với Ninh Diệp. Càng đến gần, cô lại càng nghe rõ tiếng gào thét xen lẫn vài ba tiếng súng nổ. Không chần chờ, cô tung chân đạp đổ cánh cửa sắt…

Khi cảnh tượng bên trong đập vào mắt, Trì Ngưng lập tức sững sờ, máu trong người như bị rút cạn, Địch Lung cũng không ngoại lệ…

 

🥀👍👍👍

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK