• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng trước cánh cửa gỗ đã sờn, Trì Ngưng băn khoăn không biết nên làm thế nào. Qua một lúc, cô quyết định đưa tay lên gõ cửa rồi mở miệng thăm dò:

“Ninh Diệp, anh có ở trong đó không?”

“…”

Trì Ngưng không nản chí, cô lại tiếp tục gọi: “Diệp, anh có nghe em nói không? Diệp ca ca, Diệp đẹp trai…”

“Ninh Diệp ơi, anh giận thật đó à?! Cho em một cơ hội giải thích đi mà… Chẳng lẽ anh không cần người ta nữa?!” Trì Ngưng nhíu mày, giọng rưng rưng đáng thương.

Thấy mình sắp nói rách cả miệng mà người bên trong vẫn không hồi đáp, Trì Ngưng buồn rầu than thở. Cô chầm chậm tựa người vào cửa, vừa gõ vừa lẩm bẩm: “Ninh Diệp… Mau mở cửa…”

Cô vừa dứt lời thì đột nhiên một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa được kéo ra. Có điều, Trì Ngưng lại phản ứng quá chậm, cô chưa kịp lấy lại trọng tâm, cả người theo quán tính cứ thế ngã chúi vào bên trong.

“A!”

Hai mắt Trì Ngưng nhắm tịt, cô thất thanh kêu lên. Vài chục giây trôi qua, thấy không có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng thì cô mới từ từ hé mắt, hàng mi dài chớp nhẹ.

Bấy giờ, cô bất chợt nhận ra bản thân đang an an ổn ổn nằm gọn trong lòng Ninh Diệp. Gò má cô áp lên lồng ngực vững chãi của hắn, phảng phất có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng với mùi hương nam tính quen thuộc…

“A Diệp…”

Không do dự, Trì Ngưng liền nhón chân, cô vòng tay qua cổ hắn, hơi dùng sức, loáng một cái đã nhảy lên, thành công quắp chặt vòng eo người đàn ông. Trì Ngưng hôn chụt lên đôi môi lành lạnh của hắn, đoạn thấp giọng thỏ thẻ: “Anh thật là đáng ghét, có biết người ta nhớ anh thế nào không?”

Ninh Diệp nhanh chóng đóng kín cửa. Hắn hơi nhếch môi, bàn tay to lớn đỡ lấy mông cô, giọng khản đặc: “Hửm, nhớ thế nào?”

“Nhớ đến mất ăn mất ngủ chứ sao…” Trì Ngưng ủy khuất trách cứ, hai mắt ầng ậng nước, “Anh thì hay rồi, một mình một góc trốn ở đây, nhẫn tâm để người ta chăn đơn gối chiếc giữa đêm dài lạnh lẽo.”

Tia sáng mờ ảo luồn qua khung cửa sổ, giờ phút này, con ngươi Ninh Diệp sâu không thấy đáy. Hắn trầm mặc không nói, lặng lẽ đưa tay vén tóc cô.

Mãi không thấy tiếng trả lời, Trì Ngưng đành gác cằm lên vai hắn, chấp nhận xuống nước trước. Cô nỉ non: “Đừng giận em nữa được không?”

Nhìn dáng vẻ mềm yếu của cô, trái tim người đàn ông thắt lại như bị ai bóp nghẹt. Ninh Diệp nhịp nhàng vỗ nhẹ vào lưng cô, nói: “Ừm, không giận nữa…”

Sau một đêm hắn đã bình tĩnh trở lại. Có thể do hắn quá kích động nên đã đặt nặng mọi chuyện, từ đó đâm ra suy nghĩ linh tinh…

“Tiểu Ngưng, em chỉ có thể là của anh, và cũng chỉ có thể yêu anh!”

Ninh Diệp nhắm mắt cảm nhận hương thơm ngọt ngào tỏa ra trên người cô, giọng trầm thấp, nguy hiểm.

Cơ thể Trì Ngưng căng cứng như dây đàn nhưng rất nhanh liền thả lỏng. Cô nhấp môi cười, ánh mắt sáng rỡ, “Yêu anh, yêu anh mà!”

Ninh Diệp hài lòng, trong phút chốc, khí tức nặng nề đã rút đi như thủy triều. Ánh mắt hắn lóe sáng, mạnh mẽ xoay mặt cô lại để cô đối diện với mình, sau đó cất giọng chất vấn: “Em giải thích thế nào về cái ôm kia?!”

“Cái ôm ấy hoàn toàn không phải chủ đích của em, em là bị ép buộc. Tình huống ấy xảy ra quá nhanh, em không thể lường trước được, cho nên mới để cho… “tên kia” có cơ hội hưởng lợi. Giữa em và hắn không tồn tại mối quan hệ mờ ám nào cả, anh nhất định phải tin em.”

Trong mắt Trì Ngưng lộ ra vẻ oan ức, cô chậm rãi nói, cố gắng nhấn mạnh từng chữ chỉ để người đàn ông ghi nhớ. Bỗng, cô ôm chầm lấy hắn, đoạn mở miệng cười toe: “Tặng anh một cái ôm, không, nhiều nhiều cái ôm đền bù này…”

Cô vừa nói vừa dụi đầu vào lòng hắn.

Ninh Diệp buồn cười, lông mày anh tuấn khẽ nhướng: “Chỉ thế thôi? Anh muốn… em đền bù cái khác!”

“Cái khác?”

Chưa kịp để cô phản ứng, cánh môi của người đàn ông đã dán lên xương quai xanh mà mút mạnh. Trì Ngưng thoáng nhăn mặt, cô giơ tay đẩy nhẹ đầu hắn, quát: “Vô lại vừa thôi…”

Ninh Diệp cười, độ cong nơi khóe miệng mang theo vài phần không đứng đắn. Bàn tay hắn luồn vào giữa chân cô, men theo mép váy một đường tiến đến, thuận thế vuốt ve đùi trong…

Sự va chạm như có như không của Ninh Diệp khiến Trì Ngưng không kiềm được run rẩy, trái tim đập nhanh thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Cô hít sâu đè nén sự căng thẳng trong thâm tâm, dứt khoát hất văng cánh tay xấu xa kia, không cho sói xám sờ soạng thêm.

Ninh Diệp híp chặt hai mắt, yết hầu di chuyển, cõi lòng cảm thấy ngứa ngáy không thôi: “Em như vậy là không ngoan…”

Nhìn vào đôi mắt thâm thúy, ma mị kia, Trì Ngưng bất giác rùng mình. Cô lùi lại phía sau, đột nhiên liếc thấy một đống tàn thuốc vương vãi trên sàn nhà, thái độ liền thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

“Sao anh lại hút nhiều thuốc như vậy?! Đây là đang chê tuổi thọ của bản thân quá dài, muốn rút ngắn bớt chăng?”

Ninh Diệp: “Anh như vậy chẳng phải là tại em?”

“…”

Lửa giận của Trì Ngưng vừa mới khơi lên thì đã bị Ninh Diệp giội cho một gáo nước lạnh. Cô nhìn hắn chằm chặp, giọng đanh thép: “Mặc kệ sau này ra sao, dù có buồn cỡ nào anh cũng không được hút thuốc hay uống rượu. Nếu em mà biết thì anh chết chắc…”

Trì Ngưng lải nhải như một cô vợ nhỏ, không hề biết rằng lúc này vuốt sói đang rình rập mình.

Đến khi tỉnh táo lại, cô mới phát giác người đàn ông đang mơn trớn làn da cô. Cảm giác ướt át, nhồn nhột khiến Trì Ngưng vô thức rụt cổ. Cô cười khúc khích, nói: “Người anh bây giờ toàn mùi thuốc lá!”

Quả nhiên, một giây sau động tác của Ninh Diệp liền khựng lại. Hắn tự ngửi áo mình, đúng thật là có mùi…

“Tắm xong anh sẽ xử lý em.”

Ninh Diệp cười sâu xa, từ trên ghế đứng dậy rồi bước nhanh ra phía cửa.

Trì Ngưng vùi đầu vào lồng ngực ấm áp, hai tay, hai chân treo trên người hắn, từ đầu chí cuối đều không có ý định buông tha.

“Ai xử lý ai còn chưa biết!”

“Xem em còn mạnh miệng đến bao giờ…” Ninh Diệp nhếch môi đầy thâm hiểm.

Lúc này, thâm tâm cô vô cùng vui vẻ, cảm thấy công phu vuốt lông của mình đã đạt mức thượng thừa, có thể thành công dỗ ngọt một người như Ninh Diệp và làm lành với hắn…

“Tự mãn cái gì chứ?” Ninh Diệp hỏi.

“Nói anh cũng không hiểu…”

Ninh Diệp không thèm chấp nhặt cô. Hắn nghĩ đến những lời cô vừa nói, đáy mắt lóe lên ý cười. Hiển nhiên, người đàn ông này cũng vui không kém gì cô.

Giữa những cặp đôi, khi nảy sinh cãi vã, có người nào là không mong muốn làm lành thật nhanh với đối phương đâu? Trừ phi… là đã hết tình cảm…

 

…🙋‍♀️👍👍👍💬💬👍👍👍💬💬🧏‍♀️…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK