Bọn họ đến nhà hàng đã hẹn trước liền được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng bao. Vừa vào phòng đã thấy ông Mục và Vương tổng đang ngồi trên sô pha, nói chuyện rất vui vẻ.
Bước chân Mục Chỉ Thừa hơi khựng lại, nhưng bà Mục cảm nhận được, lập tức túm chặt lấy cánh tay cậu.
“Đến rồi à?”, ông Mục nói với bà Mục và Mục Chỉ Thừa: “Tôi vừa khéo gặp được Vương tổng nên mời ông ấy ăn bữa cơm, dù sao sau này cũng là người một nhà cả”.
Ông ấy ngừng một chút rồi nhìn Mục Chỉ Thừa: “ Thừa nhi, chào hỏi đi”.
Trước khi đến đây, Mục Chỉ Thừa đã có dự cảm đây không phải là một bữa cơm bình thường, nhưng không ngờ bố mẹ cậu lại làm trắng trợn đến vậy.
Cũng phải, bọn họ đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cậu chứ?
Mục Chỉ Thừa nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, cậu đã che giấu tất cả nỗi buồn, môi khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn nói: “Chào Vương tổng”.
Vương tổng lập tức đứng dậy, chào đón cậu: “Đừng khách sáo như vậy, chúng ta sắp đính hôn rồi, sau này cứ gọi anh là Tiểu Lôi thôi”.
Ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mục Chỉ Thừa, không chút che giấu ham muốn của mình, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mục Chỉ Thừa khéo léo tránh bàn tay đang chìa ra của hắn, nhân tiện kéo chiếc ghế bên cạnh bàn ăn ra, giơ tay mời: “Vương tổng, mời ông ngồi”.
“Được được được”.
Vương Lôi ngồi xuống, ông Mục cũng ngồi xuống theo, bà Mục ngồi bên cạnh chồng, Mục Chỉ Thừa vốn muốn ngồi cạnh bà Mục, nhưng ông Mục liền phủ đầu: “ Thừa nhi, con ngồi bên cạnh Vương tổng, nói chuyện với ông ấy đi”.
Bàn tay của Mục Chỉ Thừa khẽ siết lại, rồi mới kéo chiếc ghế bên cạnh Vương Lôi ra, ngồi xuống.
Có vẻ ông bà Mục đang nóng lòng muốn cậu tăng cường tiếp xúc và phát triển với Vương Lôi, nên khi hắn có ý rót rượu cho cậu, bọn họ không những không ngăn cản mà còn khuyên cậu uống cùng.
Tuy cậu cũng nghĩ cách tránh, nhưng vẫn bị chuốc khá nhiều rượu, khuôn mặt đỏ ửng, đầu óc cũng hơi mơ màng. Cứ thế này thì cậu sẽ mất khả năng tự bảo vệ mình mất.
Mục Chỉ Thừa quyết đoán nói: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát”.
Mục Chỉ Thừa vặn vòi nước, hai tay vốc nước lạnh lên rửa mặt một lát mới tỉnh táo đôi chút. Cậu lấy thuốc giải rượu chuẩn bị sẵn trong túi xách, đổ hai viên ra rồi cho vào miệng, cố nuốt xuống.
Men rượu tan bớt một chút cậu mới bước ra ngoài. Trên đường về phòng bao, cậu đi lướt qua một người đàn ông cao gầy ở hành lang.
Sau khi Mục Chỉ Thừa về phòng bao, người đàn ông kia đi vệ sinh xong cũng trở về phòng bao của mình.
Mấy người đàn ông ngồi trên sô pha, đang vừa ôm cô gái bên cạnh, thưởng thức rượu vang, vừa nói chuyện kinh doanh.
Trương Tuấn Hào ngồi dựa vào chiếc sô pha ở giữa, sắc mặt lạnh lùng, tư thế tao nhã, khí chất bẩm sinh khiến mọi người không khỏi phải giữ khoảng cách, ngay cả ngữ khí nói chuyện với anh cũng kính nể hơn vài phần.
Anh không nói thì thôi, một khi đã lên tiếng là lời lẽ sắc bén.
Người đàn ông cao gầy tiến lên mấy bước, vẻ mặt vô cùng hứng thú nói với mọi người: “Mọi người đoán xem vừa nãy tôi nhìn thấy ai?”.
Người đàn ông mặt tròn tên Từ Soái liếc anh ta một cái, đáp không chút khách sáo: “Anh còn có thể thấy ai được chứ? Chẳng phải lại một người đẹp nào đó sao?”.
“Đúng là người đẹp thật, nhưng lại là một người đẹp không ngờ tới”.
Từ Soái cười mỉa: “Người đẹp nào mà có thể khiến cao thủ tình trường như anh không ngờ tới chứ?”.
“ Mục Chỉ Thừa chứ ai!”.
Người đàn ông cao gầy cũng không vòng vo nữa: “Vừa nãy tôi suýt nữa còn tưởng mình uống say nhìn nhầm, sau đó tôi hỏi nhân viên phục vụ, đúng là cậu ấy thật, không ngờ cậu ấy đã về nước, hơn nữa… cậu ấy ở phòng bao ngay bên cạnh, nghe nói đang bàn chuyện đính hôn với lão già nhà họ Vương!”.
…****************…
\_Mn like và comment nha! Thank you✨\_